*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Như thế nào, có thoải mái không hả Phỉ Nhi?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi say mê nói, bàn tay to một mực xoa nắn ngực của nàng, ngón tay kẹp hạt đậu hồng hồng bên trên, làm Lý Phỉ Nhi mặt đỏ tận mang tai, yêu kiều thở gấp.
- Anh… Anh mau buông ra đi, lưu manh đáng chết, đại sắc lang.
Lý Phỉ Nhi đỏ mặt nói, cái vếu bên trên bị Tần Thiên nhào nặn, phía dưới nhất thời liền lênh láng, còn hơi ngưa ngứa, rất là khó chịu.
- Vậy em nói xem, vừa nãy em có ghen không?
Tần Thiên cười tà nói, động tác không những không dừng lại mà ngược lại càng dùng sức, làm cho Lý Phỉ Nhi hoàn toàn mất sức phản kháng, chỉ có thể thở gấp.
(DG: dịch đoạn này giống kiểu LPN bị hấp diêm quá)
- Em… em có, em có mà, mau buông ra đi.
Lý Phỉ Nhi vội vàng nói, Tần Thiên nghe nàng nói như vậy, liền buông lỏng tay ra, không tiếp tục trêu trọc Lý Phỉ Nhi nữa.
- Phỉ Nhi, em yên tâm đi, bất kể anh có bao nhiêu nữ nhân, anh cũng sẽ mãi yêu em, tuyệt đối không vứt bỏ em đâu, cho nên em đừng có tức giận nữa nha.
Tần Thiên nhìn thẳng mắt Lý Phỉ Nhi nghiêm túc nói.
- Hừ! Ai biết được a, anh chính là một tên đại sắc lang thấy gái là mắt sáng như đèn pha đó.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên bĩu môi nói.
- Làm sao có thể? Em để cho La Ngọc Phượng ở trước mặt anh cởi hết đồ xem, đảm bảo anh sẽ tự sát để tạ tội với thiên hạ đó.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nghiêm túc nói.
- Sặc
Lý Phỉ Nhi vừa nghe đến La Ngọc Phượng nhất thời liền bật cười.
- Được rồi, Phỉ Nhi, em đừng nên tức giận, anh muốn em hòa thuận với Chỉ Nhược, có được hay không?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói.
- Hừ! Tên sắc lang nhà anh, có phải đã cùng Chỉ Nhược làm chuyện gì gì đó rồi không?
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên chất vấn, nàng hôm qua tìm Triệu Chỉ Nhược hỏi nội tình chuyện tên trộm nội y, liền phát hiện tư thế đi của Triệu Chỉ Nhược không đúng, phía dưới tựa hồ rất đau, nhớ tới ngày hôm qua Tiêu Du đã nói chuyện của Triệu Chỉ Nhược và Tần Thiên, Lý Phỉ Nhi liền suy đoán ra, có phải Tần Thiên và Chỉ nhược làm chuyện đó rồi không.
- Hắc hắc, làm sao em biết được, hay là em cũng muốn đây?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi cười râm nói.
- Cút! Em không cần, đại lưu manh.
- Hay là làm đi nha. Dù sao đi nữa, em sớm muộn cũng là người của anh mà.
Tần Thiên tiếp tục nói.
- Không được, sắc lang, ai là người của anh chứ, em mới không phải là nữ nhân của anh, em muốn đi ăn điểm tâm, anh mau buông ra đi.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên khẩn trương nói, sợ tên dê xồm này đem nàng abcxyz, nàng còn chưa có chuẩn bị tâm lí.
- Đừng đi, chúng ta làm xong rồi đi cũng chưa muộn. Sẽ rất thoải mái đó, nào, làm một lần đi.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi bộ dạng khẩn trương, lậ cố ý trêu đùa, hú một tiếng, một tay đem Lý Phỉ Nhi đẩy ngã xuống giường, bộ dạng giương cung bạt kiếm, chuẩn bị xách thương ra trận.
- A!
Lý Phỉ Nhi nhất thời kinh hãi, đẩy Tần Thiên ra, vội vàng chạy ra ngoài, Tần Thiên ở phía sau nhìn bộ dạng chạy trối chết của nàng, không khỏi một trận đắc ý, cười lớn một tiếng, ngay sau đó liền đi ra.
- Sao vậy, Phỉ Nhi?
Tiêu Du nhìn bộ dạng khẩn trương của Lý Phỉ Nhi, lập tức hỏi, sau đó lại thấy Tần Thiên từ phòng Lý Phỉ Nhi đi ra, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.
- Tiêu Du, hắn khi dễ em, chị mau làm chủ cho em đi.
Lý Phỉ Nhi cầm tay Tiêu Du tố cáo nói.
- A, không có gì, vậy em cứ để nó khi dễ mấy cái, từ từ sẽ quen thôi mà.
Tiêu Du tùy ý nói.
- Ha ha ha.
Lập tức Tần Thiên cùng Triệu Chỉ Nhược ở bên cạnh cười phá lên, Lý Phỉ Nhi nhất thời tức giận dậm chân, chạy vào phòng vệ sinh.
- Chị, em yêu chị chết mất, chúng ta ôm một cái nào.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du hưng phấn nói, nói xong liền chuẩn bị nhào tới, Tiêu Du nhanh chóng tránh thoát, sau đó lắc lắc cái mông tròn lẳn đi tới phòng vệ sinh.
- Ai! Lòng người dễ thay đổi a, chỉ có Chỉ Nhược nhà chúng ta là tốt, đối với ta thật bất ly bất khí(không xa không tức thì phải), nào, Chỉ Nhược, chúng ta ôm một cái.
Tần Thiên làm ra bộ dạng thương tâm nói, đang chuẩn bị chiếm tiện nghi của Triệu Chỉ Nhược, ai ngờ nàng lại tránh ra xa.
- Sắc lang, em mới không cần anh ôm.
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên đắc ý nói, nói xong liền xoay người vào phòng vệ sinh, lưu lại Tần Thiên với vẻ mặt buồn bực.
…
Rất nhanh, mọi người ăn xong điểm tâm, Lý Phỉ Nhi cùng Tiêu Du liền đi làm, trong nhà chỉ còn có Tần Thiên và Triệu Chỉ Nhược. Triệu Chỉ Nhược đang trong bếp thu dọn bát đũa, Tần Thiên nhìn cái mông tròn lẳn của nàng, lúc ẩn lúc hiện, sắc tâm nổi lên, lặng lẽ tới phía sau Triệu Chỉ Nhược ôm lấy nàng, hai tay ôm trọn hai trái ‘bưởi’ căng tròn to lớn, dùng ‘quả chuối’ của mình cọ cọ vào giữa khe mông nàng.
Triệu Chỉ Nhược đang rửa chén, bị Tần Thiên tập kích như vậy, nhất thời kinh hãi, nhất là phía dưới bị đại sát khí cọ sát, thân thể như bị điện giật.
- Không nên, Tần Thiên, em còn chưa rửa chén xong.
Triệu Chỉ Nhược vội vàng nói.
- Không có gì, em cứ rửa chén của em, anh làm chuyện của anh, không liên quan nha.
Tần Thiên vô sỉ nói, vừa nói xong liền ra sức nhào nặn cặp vếu, nhất thời Triệu Chỉ Nhược cảm thấy thân thể mềm nhũn.
- Bang bang!
- Đi ra ngoài, khốn khiếp, ra cho tao!
Đột nhiên có tiếng gõ của kịch liệt, ngay sau đó bên ngoài truyền tới tiếng nam nhân rống lên, dọa hai người kêu to, lập tức tách ra.
- Con mẹ nó, thằng nào, muốn chết hả?(DG: thực là đáng chết mà, đang định làm 1 màn Have sex in the kitchen, quá tiếc!!)(biên )
Tần Thiên nhất thời giận dữ, thả Triệu Chỉ Nhược ra, đi ra ngoài mở cửa, thấy bốn người đứng trước mặt mình, cầm đầu là một tên mặt sưng phù, nhìn chút quen mắt, Tần Thiên nhìn kỹ lại, thì ra là tên lần trước theo đuổi Lý Phỉ Nhi, Kim Khắc Mộc(DG: ôi đệch cái tên). Tần Thiên nhìn ba tên hộ vệ phía sau, cũng là dị năng giả, mà thực lực đạt tới nhất tinh ngũ giai, làm Tần Thiên có chút giật mình, người này có thể tìm dị năng giả làm bảo tiêu, vậy thằng cha này có thân phận gì đây.
- Đệch mợ, tao tưởng là ai, hóa ra là thằng ngu mày hả, lần trước ăn đòn chưa no hả, bây giờ tới đây xin nữa hả?
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc lạnh lùng nói, đang làm chuyện tốt cư nhiên lại bị thằng cha này quấy rầy, trong lòng vô cùng khó chịu, bắt đầu suy tính sao để hành hạ người này.
- Hừ! Khốn kiếp, lần trước dám đánh bổn thiếu gia, còn dám đoạt nữ nhân của tao, lần này bổn thiếu gia sẽ cho mày chết không có chỗ chôn.
Kim Khắc Mộc nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói(DG: sao ta thấy mấy tk cha này toàn lạnh lùng, mà cái đoạn hội thoại chả thấy lạnh lùng gì?)
- Cái gì? Để tao chết không có chỗ chôn thây hả? Thằng đần, mày ăn *** nhiều rồi hay sao mà ngu quá vậy? Hay mày là thằng chó đẻ, thằng tạp chủng, lại còn nói được ra lời như vậy nữa, dựa vào ba thằng bỏ đi đằng sau mày mà đòi đánh tao hả? Về nhà đắp chăn đi ngủ đi, rồi nghiên cứu xem chữ ‘Ngu’ nó viết thế nào?
Tần Thiên nhìn Kim Khắc Mộc khinh thường chửi rủa, đối với loại muốn giết người, Tần Thiên phải đánh đòn tâm lý trước, để cho hắn bị đả kích triệt để, rồi sau đó mới đánh tới thân thể.