Diệp Khuê Thần quay về Trường Nhạc điện, đại điện lạnh lẽo cùng cái rét của ngày đông làm nơi đây cô lãnh dị thường.
"A Mạnh, bảo cung nhân thêm ít than hỏa trong điện, mang thêm cho ta chút rượu ấm." Diệp Khuê Thần nói, đêm nay có lẽ sẽ là một đêm không ngon giấc, nên uống ít rượu để dễ ngủ hơn.
"Vâng." A Mạnh nhanh phân phó cho cung nhân đốt thêm than, nấu một bình rượu nhỏ, cô biết đêm nay tâm tình tiểu thư không tốt.
A Mạnh mang bình rượu ấm đi vào, lúc này, cô nhìn thấy tiểu thư nhà mình đang ngồi trước cửa sổ, áo mão chưa thay, trang dung chưa tẩy, thoạt nhìn tôn quý diễm lệ đến khó mà xâm phạm.
"Tiểu thư, để em cởi áo mão giúp người." Diệp Mạnh biết áo mão của Hoàng Hậu xưa nay đều nặng nề.
"Ừm." Diệp Khuê Thần đứng lên, để Diệp Mạnh đến giúp nàng cởi áo mãi, thay y phục thường ngày, đồng thời dùng nước ấm tẩy đi lớp hóa trang trên mặt, triển ra dung nhan mỹ lệ thanh thoát như xưa.
Lúc này, cung nhân lại tiến vào mang đến một ít thức ăn dùng kèm khi uống rượu.
"Uống rượu dễ say, kèm một ít đồ ăn sẽ bớt nhàm chán." Diệp Mạnh quan tâm nói.
"Em biết ta sẽ không uống say, cũng không thể uống say, lại càng không dám say." Diệp Khuê Thần cười nói, tiến cung hơn mười mấy năm, tự trì tự chế, điều đó dường như đã khắc sâu vào nàng, không được sai, phải đúng mực và không được hoảng loạn.
"Tiểu thư." Diệp Mạnh nghe thấy Diệp Khuê Thần nói như vậy, lại cảm thấy thương tiếc, giá như tiểu thư không tiến cung thì thật tốt, có lẽ sẽ không cần sống một cuộc đời gò bò thế này.
"Không có người ngoài, em ngồi xuống uống với ta một ít đi." Diệp Khuê Thần đưa tay kéo A Mạnh, trong cung này, người mà nàng có thể không lo sợ nói ra vài lời trong lòng mình cũng chỉ có mỗi A Mạnh, người đã từng cùng nàng lớn lên. Diệp Mạnh ngồi xuống, giúp Diệp Khuê Thần rót rượu vào chén nhỏ, cũng rót cho mình một chén.
"Tân nhân vốn như ngọc, chỉ nghe tân nhân cười, đâu nghe người xưa khóc." Diệp Mạnh nghĩ đến cảnh Dương Chiêu cùng Liễu Hòa Ninh trăng tròn hoa thắm, còn tiểu như nhà cô chỉ có thể cùng cô mượn rượu giải sầu, trong lòng đầy bất bình và oán hận thay tiểu thư nhà cô.
"A Mạnh, những câu như vậy sau này đừng nói nữa, ta không thích nghe." Diệp khuê Thần đã chấp nhận hiện thực, lòng cũng không còn u oán như trước. Diệp Mạnh lời hay không nói lại nói lên lời oán trách, những lời này làm tâm tình Diệp Khuê Thần như vừa được nâng lên giờ lại bị đánh rớt xuống. Nàng cũng có kiêu ngạo của mình, chẳng lẽ phải thật sự biến mình biến thành thâm cung oán phụ, không thể nào, nàng cũng có thể như hoa đào, nở hoa giữa trời đầy tuyết. Diệp Mạnh thấy Diệp Khuê Thần nhíu mày, rõ là có chút không vui, nhanh chóng ngậm miệng lại.
"Tốt nhất là không nói, để tránh thành quen, nếu không cẩn thận buộc miệng nói ra như vậy sẽ rước lấy phiền phức. Chúng ta sống trong cung, không thể so với những người sống trong gia đình bình thường, đối nhân xử thế phải khôn khéo, không được phạm sai." Diệp Khuê Thần căn dặn, nàng biết A Mạnh bất bình thay nàng, lại có nhiều oan khuất, nhưng dù có bao nhiêu thì cũng phải giữ kín trong lòng, thâm cung này, không biết có bao nhiêu người chịu ấm ức nhiều hơn hai nàng. Dương Chiêu không đặt tâm ở nơi nàng, vậy thì nàng phải tự dựa vào bản thân, và cả thanh danh của mình. Nếu làm cho Dương Chiêu cảm thấy lòng nàng sinh oán hận, thời gian lâu dần sẽ chỉ làm hắn chán ghét.
"A Mạnh đã hiểu, những lời này sẽ không nói nữa." Diệp Mạnh gật đầu, tiểu thư khắp nơi cẩn thận, bản thân cô cũng không nên làm kẻ kéo tiểu thư xuống.
"Em từ nhỏ đã đi theo bên cạnh ta, em làm việc ta vẫn rất yên tâm, ta cũng biết em bất bình thay ta, những chuyện đó ta đều hiểu, ta cũng thấy vui mừng, nhưng việc này đã đi qua, chúng ta cứ để nó qua đi." Diệp Khuê Thần nắm tay Diệp Mạnh ôn nhu nói.
Diệp Mạnh nhìn người vốn nên đau khổ lại đang an ủi mình, cô cảm thấy ý chí của mình thật kém xa tiểu thư, cô nhìn Dương Chiêu đối xử với tiêu thư như thế, làm thương tổn tấm lòng của tiểu thư, rồi một ngày nào đó sẽ phải hối hận. Tiểu thư nhà cô chính là một viên minh châu lấp lánh, là Dương Chiêu có mắt như mù.
"Tiểu thư, giờ người với người kia đều là Hoàng hậu, vậy sau này rốt cuộc phải nghe theo ai? Rồi hậu cung này sẽ do ai quản?" Diệp Mạnh hỏi.
"Ta nghĩ, ngày mai sẽ biết rõ." Diệp Khuê Thần thản nhiên nói, Dương Chiêu đã nghĩ đến việc phế hậu, đương nhiên là coi trọng Liễu Hòa Ninh, đoán chừng ngày mai sẽ nhanh chóng hạ chiếu thư, xác định địa vị giữa nàng và Liễu Hòa Ninh.
"Em không nghĩ nàng ta có thể làm tốt như tiểu thư." Diệp Mạnh phản đối nói.
"Nếu có thể giữ cái danh Hoàng hậu, mà những việc vặt vãnh không cần phải xen vào, đó mới là may mắn." Diệp Khuê Thần nghĩ thầm, hưởng thụ mọi tôn vinh của một vị Hoàng hậu, lại không cần phải đảm đương trách nhiệm của một vị Hoàng hậu, nếu thật là như vậy, mới gọi là tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường. Ngay chính nàng cũng không tham luyến cái quyền trong tay Hoàng hậu.
"Lời này không sai, nhưng tân hậu kia phải là người tốt, nếu không chẳng phải chúng ta sẽ biến thành con kiến mà người ta có thể tùy tiện bóp chết lúc nào cũng được hay sao?" Nhưng Diệp Mạnh lại không thấy lạc quan như lời đã nói. Diệp Khuê Thần được Diệp Mạnh nhắc nhở điểm này, nghĩ thầm, đúng thế, Liễu Hòa Ninh nhìn như là một người tốt, nhưng cái chính, người vừa nhìn càng trông giống người tốt thì càng khiến người ta không thấy yên tâm.
Diệp Mạnh thấy tiểu thư không lên tiếng, vậy là đã bị lời của cô thuyết phục, tiểu thư không yên tâm với Liễu Hòa Ninh vậy thì Diệp Mạnh cũng chỉ càng lo lắng.
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Diệp Mạnh lo lắng hỏi.
"Đi một bước tính một bước, chúng ta cẩn thận là được rồi." Từ trước đến nay, Diệp Khuê thần là người nếu ngươi không phạm ta, ta sẽ không phạm ngươi. Liễu Hòa Ninh nếu thực sự có ý đồ xấu, nàng cũng sẽ không ngồi đó chờ chết, dẫu sao nàng cũng lớn lên trong cung, không phải đèn đã cạn dầu, trên đôi mắt xinh đẹp của Diệp Khuê Thần hiện lên vẻ hung ác.
Diệp Khuê Thần cùng Diệp Mạnh sau khi uống xong bình rượu nhỏ, hai người không uống tiếp, cứ thế đi ngủ, dưỡng đủ tinh thần, chắc rằng ngày mai cũng không phải một ngày tĩnh lặng. Quả nhiên đúng như Diệp Khuê Thần sở liệu, sau ngày đại hôn, triệu thư của Dương Chiêu đã đến Trường Nhạc điện, phong nàng là Đông Cung Hoàng hậu, mọi đãi ngộ đều như cũ.
"Tiểu thư, Đông Cung Hoàng hậu, vậy tân hậu kia có lẽ là Tây Cung Hoàng hậu?" Sau khi Diệp Khuê Thần tiếp nhận triệu thư, Diệp Mạnh nhỏ giọng hỏi Diệp Khuê Thần.
Diệp Khuê Thần lắc đầu, Hoàng hậu xưa nay, là trung cung.
Dĩ nhiên, với kết quả này Diệp Khuê Thần cũng không quá bất ngờ, nàng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Hiện giờ nàng ở Trường Nhạc điện vốn đã nằm ở đông cung, từ khi nàng tiến cung đã ở nơi này. Trước kia khi phong hậu, Dương Chiêu đã để nàng ở Trường Nhạc điện, không hề có ý định để nàng dời vào trung cung, bây giờ xem ra, vị trí trung cung đó, trong lòng Dương Chiêu đã sớm giữ lại cho Liễu Hòa Ninh, nghĩ đến điều này, Diệp Khuê Thần chỉ cười nhạt một tiếng.
"Thay ta trang điểm vấn tóc, đến Trường Khuynh điện thỉnh an tân hậu, lấy ra Hậu ấn cùng mang theo." Trên mặt Diệp Khuê Thần không để lộ cảm xúc, phân phó cho Diệp Mạnh.
Diệp Mạnh không hiểu, rõ ràng cùng là Hoàng hậu, dựa vào gì mà tiểu thư nhà cô phải đến để thỉnh an tân hậu, hơn nữa phải mang theo Hậu ấn để làm gì? Diệp Mạnh nghĩ thầm chẳng lẽ tiểu thư nhà cô muốn giao Hậu ấn cho tân hậu, nếu đem ấn giao ra, vậy khác nào đem mọi quyền lực của Hoàng hậu trao đi. Vậy ngôi vị Hoàng hậu của tiểu thư chính là hữu danh vô thực.
"Nương nương, người thật sự muốn lấy Hậu ấn ra sao?" Diệp Mạnh nhìn cung nhân hai tay cung kính lấy hộp đựng ấn.
"Ừm, từ xưa trung cung vi tôn, Hậu ấn nên để người ở trung cung nắm giữ. Chúng ta chiếm giữ, danh bất chính, ngôn bất thuận, chi bằng thể hiện thành ý mang đến cho người ta, chí ít có thể lưu lại ấn tượng tốt với trung cung nương nương." Diệp Khuê Thần nhàn nhạt nói.
Diệp Khuê Thần sau khi trang điểm xong liền hướng về Trường Khuynh điện.
Một tháng vất vả, đêm qua lại là đêm tân hôn, Liễu Hòa Ninh khó tránh việc bị Dương Chiêu dày vò một phen, Dương Chiêu từ sớm đã thượng triều, Liễu Hòa Ninh vẫn còn đang say giấc.
Khi Diệp Khuê Thần đến nội điện, thời gian không tính quá sớm, nhưng cũng không quá muộn, thế nhưng lại nhận được tin tân hậu còn đang ngủ. Diệp Khuê Thần thầm nghĩ, quả nhiên được sủng ái đến không biết sợ là gì, năm đó cả nàng cũng không dám thức dậy trễ như vậy, chỉ sợ sẽ để lại ấn tượng không tốt cho phu quân.
"Ta liền đến gọi nương nương thức dậy." Liễu Yến nhìn Diệp Khuê Thần đoan chính ngồi ở kia chờ tiểu thư nhà cô đến, người ta đoan trang mỹ mạo, chỉ là ngồi ở kia cũng đã hiện lên oai phong của một vị Hoàng hậu, đây mới chính là một Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, nào giống tiểu thư nhà cô, lúc này còn đang ngủ nướng. Dù sao người ta cũng là Hoàng hậu, Liễu Yến cảm thấy để Hoàng hậu người ta ngồi chờ đợi vẫn là điều không nên, cho nên quyết định chạy đi gọi tiểu thư vẫn còn bám giường nhà cô thức dậy.
"Không sao, ta chờ được." Diệp Khuê Thần nhìn Liễu Yến khẽ mỉm cười, ngữ khí ôn nhu.
Liễu Yến thấy nàng ngồi đợi mà không có chút nôn nóng hay sốt ruột, nghĩ thầm đúng là người tốt tính, người tốt tính, nghe đồn vị Hoàng hậu này biết lễ nghi, tài đức vẹn toàn, quả nhiên không phải giả, dung nhan lại xứng với vị thế, đây mới chính là dáng vẻ của một Hoàng hậu. Những lần trước Liễu Yến chỉ nhìn thoáng qua, cũng chỉ cảm thấy đẹp mắt, không để tâm nhiều, hiện giờ nhìn gần mới nhận ra, xác thật là một tuyệt sắc. Dung mạo như vậy, tính tình như vậy, trong thiên ha, đoán chừng khó mà tìm ra người thứ hai. Tuy rằng Liễu Yến kinh diễm trước nhan sắc và tính tình của Diệp Khuê Thần, nhưng cũng không thấy tiểu thư nhà cô bị thua thiệt nếu như đem hai người ra so sánh, chỉ có thể nói nữ tử trước mắt và tiểu thư nhà cô là hai cực phẩm nhân gian khác biệt.