Editor: Sakura Trang
“Như Khuynh, không nghĩ tới ngươi sẽ còn biết giải độc…” Phong Vô Thanh tò mò hỏi nam tử đang nghiêm túc đảo thuốc.
Mục Như Khuynh mỉm cười trả lời: “Ta có sáu cha, một người trong đó là Độc lang Quân Trịnh Ngọc, là hắn dạy ta dùng đọc thuật.” Chính vì hắn từ nhỏ ở trong gia đình một thê năm phu lớn lên, cho nên đối với chuyện một nửa kia không hề chuyên mới không quá khúc mắc.
Phong Vô Thanh bừng tỉnh hiểu ra, thở dài nói: “Nguyên lai là như vậy! Vậy ngươi cũng coi là nửa người trong hắc đạo!”
Mục Như Khuynh cười trêu nói: “Ta đi theo ngươi cũng coi là nửa người trong hắc đạo nha!”
Phong Vô Thanh mắc cỡ đỏ mặt, Mục Như Khuynh làm phu quân hắn không phải cũng coi như là nửa người trong hắc đạo sao!
Mục Như Khuynh nói chuyện nhưng vẫn không ngừng việc trong tay, rất nhanh liền làm xong giải dược cho Phong Vô Thanh. Ngược lại là Triệu Kiếm Hành trúng độc có chút phiền toái, loại bỏ mấy ngày mới hết hẳn. Thần công của Phong Vô Thanh cuối cùng cũng khôi phục, tâm tình vui mừng quên mình còn đang mang thai, hưng phấn chạy đến trong vườn hoa luyện kiếm, về sau bị Triệu Kiếm Hành đen mặt bắt trở về đè ở trên giường ép nghỉ ngơi.
Phong Vô Thanh liên tiếp ăn xong mấy ngày thai an thai, thai nhi trong bụng mới ổn định lại, hai người Triệu Mục, thấy thân thể thấy phục hồi như cũ, bắt đầu muốn hắn lựa chọn rốt cuộc muốn cùng ai qua một đời. Phong Vô Thanh nơi nào nghĩ vấn đề phương diện cảm tình, buồn tóc cũng sắp bạc hết. Hắn từ đầu đến cuối khó mà lựa chọn, cuối cùng quyết định, biểu tình nghiêm túc nói với bọn họ: “Ta thích Như Khuynh, cũng thích Kiếm Hành, nếu như các ngươi cứng rắn muốn ta làm quyết định, vậy thì hai ta đều muốn!”
Lúc này mới giống là lời nói của giáo chủ ma giáo, mấy ngày nay cảm tình quấn quít, hắn cũng sắp quên quá khứ trái ôm phải ấp của hắn. Mấy chục nam sủng hắn có thể ôm được, huống chi chính là hai người!
Triệu Kiếm Hành dở khóc dở cười mắng: “Xảo quyệt!”
Mục Như Khuynh thở dài, bình tĩnh nói: “Ta cũng biết chuyện sẽ biến thành như vậy…”
Hai người mặc dù phản ứng khác nhau, nhưng mà cũng không nói ra lời từ chối, cho nên quan hệ ba người bọn họ liền định như vậy.
Giải quyết vấn đề trong tình cảm, tảng đá trong Phong Vô Thanh cuối cùng cũng rơi xuống. Hắn nháy mắt mấy cái, không đỏ mặt chút nào nói với bọn họ: “Như Khuynh, Kiếm Hành, chúng ta thật lâu cũng chưa từng làm, các ngươi có muốn ta hay không?”
Nghe hắn thẳng thừng cầu hoan, trên mặt hai người đều đỏ, có một tình nhân da mặt như vậy như vậy cũng không biết nên buồn hay vui nữa. Mọi người đều là nam nhân, lâu như vậy không làm sao có thể không muốn, nhất là bọn họ còn cả ngày đối mặt với người yêu của mình.
Nhìn ra hai người yêu đều có ý trong phương diện kia, Phong Vô Thanh to gan cởi y phục ra, cám dỗ hai người đẩy hắn ngã nhào. Thấy hắn dâm đãng như vậy, hai người Triệu Mục nơi nào còn nhịn được, nhìn đối phương lẫn nhau một cái, dùng ánh mắt làm giao lưu không tiếng động.
Triệu Kiếm Hành đem hắn đưa lưng về phía mình ôm ngồi vào trong ngực, dùng côn th*t đã cứng lên để ở cúc huyệt đang ngứa ngáy của hắn. Phong Vô Thanh giang hai cánh tay ôm cổ của Mục Như Khuynh, hai chân mở ra vòng lên eo của hắn, trên hoa huy*t cũng để một côn th*t nóng bỏng, cảm giác được hai nam nhân yêu sâu đậm cùng ôm vào trong ngực để cho Phong Vô Thanh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hai người nam nhân ăn ý nhìn lẫn nhau một cái, sau đó một trước một sau cùng chạy thật nhanh Phong Vô Thanh Phong Vô Thanh. Hai tiểu huyệt cùng bị côn th*t cắm vào, Phong Vô Thanh kêu lớn thành tiếng, uốn éo cái mông muốn đem vật của bọn họ nuốt sâu hơn chút.
“Thật nhanh… A a… A…”
Hai người có lúc thì cùng vào cùng ra, có lúc thì một trước một sau, có thì một nhanh một chậm, thao Phong Vô Thanh kêu không ngừng nghỉ, ngay cả nước mắt cũng rươi xuống. Mục Như Khuynh hôn môi đỏ mọng không ngừng khép mở của hắn, ngăn tiếng kêu vui vẻ của hắn ở trong miệng. Triệu Kiếm Hành hôn cổ của hắn, ở trên da thịt trắng như tuyết lưu lại một vết hôn tím bầm.
“A a…”
Dưới sự giáp công trước sau, Phong Vô Thanh rất nhanh liền tiết ra, người xụi lơ ở trong ngực nam nhân. Hai người tiếp tục ở trong cơ thể hắn tàn sát, thao hắn run rẩy cả người, côn th*t mới vừa tiết qua một lần lại lần nữa đứng lên.
“A ── “
Hai cây côn th*t cùng đâm về phía vách thịt, thiếu chút nữa không đem tầng vách thịt mong mỏng kia đâm rách, Phong Vô Thanh phát ra một tiếng kêu sợ hãi, ngọc hành rạo rực lại phun ra dịch trắng. Khoái cảm vừa rồi để cho hắn vừa sung sướng vừa sợ hãi, chỉ sợ trong cơ thể thật bị hai nam nhân không biết nặng nhẹ đâm rách.
Hắn hung ác trợn mắt nhìn nam nhân trước mặt một cái, thở gấp tức giận mắng: “Ngươi… Các ngươi… A a… Muốn giết chết ta sao…”
Mục Như Khuynh vô tội nhìn hắn một cái, động tác dưới thân không ngừng, tiếp tục thao nam nhân mình yêu thương. Triệu Kiếm Hành ở phía sau lưng hắn, không nhìn thấy ánh mắt của hắn, nghe hắn kêu vừa mềm mại vừa quyến rũ nơi nào biết sợ hãi trong lòng hắn, dĩ nhiên là càng dùng sức thao hắn. Phong Vô Thanh bị thao đến run rẩy, hắn cảm thấy mình sắp bị hai nam nhân đáng giận này chơi đến chết.
“Ừ… Không cần dùng sức như vậy… Ta không chịu nổi… A a… Phong Vô Thanh chơi bời hơn mười năm, chưa bao giờ sảng khoái như hôm nay. Hai người Triệu Mục đồng tâm hợp lực, cùng nhau đem hắn đẩy lên đỉnh dục vọng chưa từng đến qua, mang cho hắn cảm thụ qua khoái cảm to lớn chưa từng có. Thứ khoái cảm này mặc dù để cho hắn cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng để cho hắn say mê. Hắn yêu loại cảm giác đồng thời bị hai người nam nhân thao này, từ đây trải qua cuộc sống đầy tình dục của ba người.