Song Hoa Thụ Nan

Chương 2: Mỹ nhân




Editor: Sakura Trang
Hôm nay tâm tình Phong Vô Thanh coi như không tệ, hắn quyết định đi xem một chút bọn nhỏ mình lâu không gặp mặt. Phong Vô Thanh là một mẫu phụ không chịu trách nhiệm, bởi vì không thích trẻ nhỏ, cho nên hiếm thấy mới có thể nảy sinh ra một lần muốn đi xem hài tử, hơn nữa loại mong muốn hiếm thấy mới có này thường xuyên thất bại bởi tình dục đột phát. Cũng không biết là sắp xếp thế nào, đi thông đến viện của bọn nhỏ phải đi qua viện cấm sủng, cho nên có lúc Phong Vô Thanh đi ngang qua nhìn thấy sắc nảy lòng tham, đem chuyện hỏi thăm sức khỏe hài tử ném ra sau đầu.
Tình huống hôm nay cũng là như vậy, Phong Vô Thanh đi ngang qua viện của nam sủng nghe được tiếng đàn ưu mỹ. Tiếng đàn xa xưa mờ ảo, tựa như có thể lọc sạch tâm linh của con người, như vậy có thể thấy người đánh đàn tất nhiên có một trái tim tinh khiết. Phong Vô Thanh bỗng nhiên đối với người đánh đàn này cảm thấy rất hứng thú, liền chuyển hướng, thẳng đi về phía tiếng đàn truyền tới.
Một nam tử bạch y ngồi ngay ngắn ở trong rừng trúc, xa xa không thấy rõ dung mạo. Như Phong Vô Thanh tưởng tượng vậy, người nam tử này khí chất tinh khiết nhu hòa, tựa như trích tiên. Lòng Phong Vô Thanh ngứa ngáy khó nhịn, bước nhanh hướng hắn đến gần. Tiếng đàn hơi ngừng, bạch y nam tử dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người quấy rầy mình. Phong Vô Thanh nâng lên cằm của hắn, quan sát tỉ mỉ dung mạo của hắn.  Nam nhân một đôi ánh mắt xinh đẹp, tinh khiết thấu triệt, thấm lòng người, năm đó Phong Vô Thanh cũng là bởi vì ánh mắt xinh đẹp mới bắt hắn đưa trở về ma giáo. Phong Vô Thanh nhớ ra rồi, người này là út tử của bảo chủ Mục gia bảo, kêu tên gì hắn không nhớ rõ. Hắn chưa bao giờ phí tâm nhớ tên nam sủng, dù sao bọn họ chẳng qua là đồ chơi dùng để luyện công.
“Đàn không tệ, tối nay ngươi tới phục vụ ta!”
Sắc mặt Mục Như Khuynh đỏ một cái, vô luận làm qua bao nhiêu lần, loại lời nói phóng đãng này của Phong Vô Thanh để cho hắn cảm thấy ngượng ngùng.
“Giáo chủ…”
“Không, ngươi bây giờ liền cởi y phục, ta không kịp đợi!” Phong Vô Thanh muốn phải lập tức chiếm làm của riêng nam nhân xinh đẹp tinh khiết khí chất như hoa sen này, vội vàng muốn lau đi tinh khiết trong mắt hắn. Mặc dù hai người đã làm qua vô số lần, nhưng Phong Vô Thanh cho tới bây giờ cũng sẽ không chú ý hình dáng người bên gối, cho nên bây giờ mới có thể kích động như vậy.
Phong Vô Thanh đè hắn ở trên cỏ đưa tay muốn lột quẩn của hắn xuống. Mục Như Khuynh bị hù doạ đè lại tay của hắn, khổ khổ cầu khẩn nói: “Giáo chủ, ngươi tỉnh táo một chút, ít nhất về trong phòng trước…”
Phong Vô Thanh thấy hai gò má hắn ửng đỏ, tình thẹn thùng nhát gan, dáng vẻ động lòng người không nói ra được, nơi nào còn nhịn được, một cái hất tay của hắn ra, kích động thiếu chút nữa không xé rách quần của hắn. Mục Như Khuynh không chống được khí lực của giáo chủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị hạ thân của mình bị lột sạch, cầm ngọc hành hình dáng tốt đẹp vội vàng lên xuống.
“Ừ…”
Mặc dù trong lòng ngượng ngùng, ngọc hành của Mục Như Khuynh vẫn thành thật đứng lên trong tay giáo chủ. Phong Vô Thanh cầm vật trong tay, hạ thân một trầm, nhắm ngay vị trí ngồi xuống. Cái mông ngồi xuống hết, đem côn th*t đứng thẳng nuốt vào trong hoa huy*t đói khát.
“A a…”
Ngọc hành nhạy cảm bị tường thịt lửa nóng bao vây, khoái cảm xông lên làm Mục Như Khuynh không nhịn được lên tiếng rên rỉ. hoa huy*t của Phong Vô Thanh vừa ướt vừa nóng, vô cùng mất hồn, nội bích mềm mại không ngừng mấp máy, giống như có mấy trăm cái miệng nhỏ đồng thời đang mút lấy côn th*t, chỉ ngừng không động thì đã để cho người dục tiên dục tử, huống chi vách thịt còn đang không ngừng va chạm côn th*t của hắn.
Phong Vô Thanh ngồi ở trên người nam nhân, dùng tiểu dâm huyệt đói khát của mình không ngừng cưỡng hiếp côn th*t của nam nhân. Ngồi cưỡi là tư thế hắn thích nhất, tốc độ và lực đạo toàn bộ đều do mình thao túng, hơn nữa còn có thể hưởng thụ khoái cảm chinh phục. Hắn nhìn gương mặt người dưới người phủ đầy tình dục, trong lòng cảm thấy một loại cảm giác vui thích chinh phục. Hắn hưng phấn tăng nhanh động tác, bụng to lớn theo thân thể phập phồng không ngừng đung đưa.
Thẹn thùng không dám mở cặp ra, ban ngày ban mặt ở trong bụi cỏ dã hợp đối với hắn mà nói quá kích thích. Mặc dù ngượng ngùng, nhưng hắn từ đầu tới đuôi cũng không có cự tuyệt qua cầu hoan của Phong Vô Thanh. Cung người thương thân thể kết hợp làm trong lòng hắn vui mừng, mặc dù hắn thanh tỉnh biết người này cũng không có đem chuyện này để trong lòng, nhưng hắn vẫn tận lực phối hợp động tác đối phương. Mỗi lần Phong Vô Thanh ngồi xuống hắn cũng sẽ ưỡn eo, đem côn th*t trùng trùng đè ở trên điểm nhạy cảm, cố gắng mang cho đối phương càng nhiều khoái cảm hơn. Dầu gì hắn hầu hạ hầu hạ Phong Vô Thanh ba năm, điểm nhạy cảm của đối phương bị hắn sờ được cũng rõ ràng.
“A a ──” điểm nhạy cảm nhiều lần bị đụng phải, Phong Vô Thanh dâm dãng kêu thành tiếng, rất nhanh liền đạt tới cao trào, chỗ sâu trong hoa huy*t xông ra lượng lớn dâm thuỷ.
Sau cao trào, Phong Vô Thanh thở hổn hển hai cái, sau đó nâng lên cái mông, để cho hoa huy*t khạc ra côn th*t vẫn dang cứng rắn, đổi do cúc huyệt đang đói khát nuốt vào. Trong cục huyệt chờ đã lâu tràn đầy dâm thuỷ, ngọc hành tiến vào không chút nào khó khăn. Cúc huyệt của Phong Vô Thanh chặc hơn so với hoa huy*t, kẹp phải con thịt chưa phát tiết thiếu chút nữa không trực tiếp khạc ra tinh hoa. Lần này Mục Như Khuynh vẫn cực độ phối hợp, để cho Phong Vô Thanh hưởng thụ khoái cảm cực hạn.
Lần này hai người cùng nhau đạt tới cao trào, chẳng những cúc huyệt của Phong Vô Thanh phun ra dâm thuỷ, ngay cả ngọc hành khó thích phóng cũng phun ra một đạo dịch trắng đậm đặc. Phong Vô Thanh chí tại luyện công, mặc dù thường thường cùng người giao hoan, mình nhưng không dễ dàng ra tinh.
Đến khi dư âm của cao trào bình phục, Phong Vô Thanh mới đột nhiên nhớ tới mình quên hút lấy tinh khí. Hắn ảo não trợn mắt nhìn nam nhân một cái, cái nhìn này mang giận mang oán, kiều mỵ động lòng người, để cho tim của Mục Như Khuynh đập bịch bịch.
Phong Vô Thanh không cam lòng trêu đùa ngọc hành mới vừa phóng thích, muốn thêm lần nữa, bù cho tức giận ảo não vì vừa nãy quên hút lấy tinh khí. Mục Như Khuynh sớm thành thói quen hắn dâm đãn đói khát, chỉ có thể bất đắc dĩ ủ dưỡng sớm thành thói quen, để cho con thịt của mình lần nữa cứng lên.
Phong Vô Thanh hài lòng đem côn th*t đã cứng lên nhét vào bên trong cơ thể, lần nữa ngồi chồm hổm lên vận động. Lần này hắn còn không có lay động hai cái, trong bụng bỗng nhiên truyền ra một trận đau đớn, hắn dừng động tác lại, cau mày che bụng. Kinh nghiệm sinh sản phong phú hắn biết đây là hài tử muốn ra đời, trong lòng cũng không hoảng loạn, chẳng qua là đối với việc hắn tới không phải lúc có chút buồn bực.
Mục Như Khuynh cảm thấy Phong Vô Thanh đột nhiên dừng động tác lại, tò mò mở mắt ra. Hắn thấy Phong Vô Thanh bụng nhô cao, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, trong lòng nhất thời cả kinh, hốt hoảng hỏi: “Giáo chủ, ngươi thế nào?”
“Ta có thể là muốn sinh, ngươi đỡ ta trở về phòng!”
Mục Như Khuynh nghe vậy trong lòng yên ổn không ít, hắn trước mặc xong y phục của hai người, lại đỡ giáo chủ đứng lên, từ từ đi đi lại lại. Lúc này trận đau vừa mới bắt đầu, đau đến còn chưa phải là rất lợi hại, Phong Vô Thanh mượn hắn nâng đỡ từ từ đi trở về phòng.
Trên đường Phong Vô Thanh trở về phòng thì đã căn dặn người đi báo cho Tả hộ pháp biết tin tức hắn sắp sinh sản, cho nên trở về phòng không bao lâu đại phu đỡ sinh liền chạy đến. Dạ Vị Minh là người hắn tín nhiệm nhất, đồng thời cũng là Tả hộ pháp phụ trách quản lý sự vụ bên trong giáo, mỗi lần hắn sinh sản đều là Dạ Vị Minh giúp hắn chuẩn bị đồ.
Người trong phòng sinh dần dần nhiều lên, Mục Như Khuynh dư thừa bị đuổi ra cửa, đứng ở cửa không biết nên đi hay nên ở lại. Tả hộ pháp bưng một chén thuốc vội vã đi qua, Mục Như Khuynh trong lúc vô tình ngửi được mùi của độc dược, mùi hương này rất nhạt, chỉ có người  giỏi dùng độc dược mới có thể phân biệt ra được. Mục Như Khuynh nhìn bóng lưng của Tả hộ pháp đi vào phòng sinh, trong lòng có một loại dự cảm bất tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.