Convert: Vespertine
Edit: Mạt Mạt | Wattpad: MatDangCanhY
Theo lý thuyết Tần Tu đã mở miệng nói thế rồi, Tô Ánh Hàm chỉ cần đáp ứng là xong, ngay lập tức cô sẽ được như ước nguyện.
Nhưng Tô Ánh Hàm vẫn cự tuyệt.
Bởi vì cô cảm thấy không đủ.
Tần Tu trước mắt mặt mày anh tuấn, cô chăm chú nhìn anh, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cái ý niệm kỳ dị.
Tại sao trước kia cô lại chỉ nghĩ tới việc được làm tình một lần với anh chứ?
Dáng người cực phẩm này, còn thêm gương mặt soái khí, cho dù anh bị yếu sinh lý, vài giây đã bắn đi chăng nữa, Tô Ánh Hàm chỉ cần ngắm anh thôi cũng có thể lên cao trào rồi, càng khỏi nói đến chỗ dưới háng của anh rõ ràng cộm lên một đống rất kinh người.
côn th*t lớn như vậy, khi cắm vào nhất định sướng chết đi được, mà tiểu huyệt cô dâm đãng, chắc chắn có thể ăn trọn căn cự vật này.
Một lần không đủ.
Một lần tuyệt đối không đủ.
Cho dù còn chưa nếm thử, nhưng Tô Ánh Hàm biết rõ, tiểu huyệt của cô tuyệt đối sẽ không thỏa mãn được chỉ với một lần lấp đầy, cô muốn nhiều hơn nữa, muốn Tần Tu rất nhiều lần rất nhiều lần cắm vào kịch liệt thao cô.
Vậy nên việc hiện tại Tô Ánh Hàm nên làm không phải là thuận theo sự nhất thời hứng khởi của Tần Tu, mà là khơi mào dục vọng của Tần Tu đối với cô, thứ dục vọng đó càng nhiều, hứng thú của anh với cô càng lâu dài.
Vì thế Tô Ánh Hàm dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt anh, tuy thanh âm cô có chút phát run, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch, nhưng bộ dáng lại kiên định quật cường:
"Anh Tần Nhiên, a-anh ấy nói sáng mai sẽ tới đón tôi, anh ấy đã nói với tôi rồi, mà anh là anh cả của chồng chưa cưới tôi, mong anh tự trọng!"
Dứt lời, cô thậm chí còn đập vỡ một bình hoa gần đó, cầm mảnh vỡ bình hoa đặt trước cổ.:")
Dục vọng trong mắt Tần Tu lạnh đi không ít.
Anh nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Tô Ánh Hàm, nhìn hàng lông mi sợ hãi run rẩy của cô, tiến lên một bước, cầm lấy mảnh vỡ bị Tô Ánh Hàm nắm chặt trong tay.
"Buông tay."
"Không, tôi không..." Nước mắt Tô Ánh Hàm rơi như mưa.
"Buông tay, hôm nay tôi sẽ không chạm vào em."
Tay Tô Ánh Hàm dần buông lỏng, rồi sau đó, cô nâng hai mắt đẫm lệ mông lung lên, thanh âm nghẹn ngào: "Thật, thật vậy chăng?"
Như là ủy khuất cực kỳ.
Ánh mắt Tần Tu sâu thẳm, yên lặng nhìn Tô Ánh Hàm vài giây, sau đó nói với cô: "Thật."
Tần Tu nói được thì làm được.
Anh mặc thêm quần áo cho Tô Ánh Hàm, kêu quản gia tới thu thập hết mảnh vỡ bình hoa, sau đó liền nhấc cặp chân dài rời đi.
Tần Tu vừa đi, Tô Ánh Hàm ngay lập tức bổ nhào vào trên giường vui sướng nhắn tin chia sẻ tình hình cho Tần Nhiên biết.
Tần Nhiên nghe xong đầu đầy dấu chấm hỏi: 【 Bảo bối em đây là??? 】
Tô Ánh Hàm: 【 Em cái này gọi là vừa cứng vừa mềm, muốn khen phải chê trước, dục nghênh còn cự[1], anh không phải học tâm lý sao, như thế nào mà không hiểu? 】
[1] chỗ này Hàm Hàm nói ngược ý, đúng ra phải là "muốn chê phải khen trước, dục cự còn nghênh". ẻm nói ngược vậy là vô tình hay hữu ý thì tôi không biết, hoặc là tác giả lộn (khả năng này hơi thấp)
Tần Nhiên: 【 Cho dù anh học tâm lý, anh cũng đoán không ra cái suy nghĩ bách chuyển thiên hồi này của em[2], cũng chả hiểu mạch não của em đang hoạt động thế nào nữa. 】
[2] bách chuyển thiên hồi: thay đổi 180 độ.
Tô Ánh Hàm: 【 Không phải đã nói cho anh biết rồi sao, em muốn cùng anh trai anh thành lập quan hệ trường kỳ pháo hữu[3]. 】
[3] trường kỳ pháo hữu: quan hệ bạn tình lâu dài.
Tần Nhiên: 【 Ừ, em có nói. 】
Tô Ánh Hàm: 【 Nhưng mà trải qua tiếp xúc ngày hôm nay, em phát hiện, anh trai anh chính là một người yêu thích cường thủ hào đoạt, thích nhất chính là kiểu tiểu bạch thỏ đáng thương ngây thơ quật cường, nếu rm vội vàng cầu yêu chủ động hiến thân, anh ấy nhất định sẽ cảm thấy không thú vị, ngược lại em càng cự tuyệt, càng nói không cần, anh ấy càng cảm thấy hứng thú. 】
Tần Nhiên: 【Hmmmm em nói cũng đúng, nhưng nói thật, Hàm Hàm, hành động đập bình hoa cắt cổ vừa nãy của em, diễn có chút lố. 】
Tô Ánh Hàm: 【 Làm gì đến mức đó, em chẳng phải là một thiếu nữ đáng thương bị tiếng sấm dọa cho giật mình sau đó làm ra chút phản ứng thôi sao, em là một con thỏ trắng vô tội ngây thơ quật cường! 】
Tần Nhiên: 【 Ha ha ha thân ái, em đừng có mà nhập diễn quá sâu. 】
Tần Nhiên: 【 Vậy nên em tạm thời không tính cùng anh trai anh bạch bạch bạch nữa? 】
Tô Ánh Hàm: 【 Tất nhiên không phải! Em lăn lộn nhiều như vậy còn không phải là vì muốn bạch bạch bạch cùng anh trai anh sao! 】
Tần Nhiên: 【 Thế tiếp theo em định làm gì, dùng cái kịch bản anh nói, ôm chăn đi gõ cửa phòng anh trai anh, ô ô anh anh a a? 】
Tô Ánh Hàm: 【 Không được, vậy không phải lại biến thành em chủ động sao? 】
Tần Nhiên: 【 Chẳng lẽ sau việc vừa nãy, em còn muốn anh trai anh chủ động tới tìm em? Anh có thể khẳng định anh ấy đối với em có thương tiếc cùng hứng thú, nhưng mà mặt mũi đàn ông cũng đâu dễ dàng buông xuống, lúc này đây em vẫn là nên yếu thế mới được. 】
Tô Ánh Hàm: 【 Điều này em biết a, bất quá em vốn có kỹ xảo yếu thế đặc thù, nhất định có thể câu dẫn được anh trai anh. 】
Tần Nhiên bỗng thấy không ổn lắm:【 Em định làm gì? 】
25 phút sau, tiếng sấm dần dần nhỏ lại, nhưng trong phòng Tô Ánh Hàm lại truyền đến tiếng nổ bùm bùm, ngay sau đó khói trắng bốc lên, công tắc nguồn điện bị nhảy, toàn bộ ánh đèn của biệt thự đều phụp một tiếng tắt ngấm.
Thật nhanh, Tần Tu mặc đồ ngủ mang theo quản gia, lại một lần nữa đi tới phòng Tô Ánh Hàm.
————
Hàm Hàm: Em muốn Tần Tu thao em!
Tần Tu: Tối nay tôi bồi em ngủ.
Hàm Hàm: *đập vỡ bình hoa dọa tự sát*
Tôi::)