Sống Lại Chân Mệnh Bạch Hồ Thiên

Chương 1: Trọng sinh




“Hết mình đi chứ!”
“Khó khăn lắm mới có một ngày tiệc tùng như thế này.!”
“Cậu sao thế? Không khỏe sao?”
Không gian ồn ào bao trùm lấy cái đầu đang trống rỗng của Hoàng Minh. Anh đang tựa đầu lên sofa dưới tiếng nhạc cứ xập xình bên tai. Lặng lẽ kéo một hơi thuốc dài dưới ánh đèn chớp liên tục trên trần nhà.
“Tôi thấy không khỏe. Tôi về trước.” Nói xong anh liền đứng dậy bỏ lại thẻ của mình rồi một ánh mắt lạnh lùng đi ra ngoài.
Trên xe, bỗng dưng trước mắt đột nhiên biến thành một màu đen. Không gian như bị xoay nhiều vòng trong vô định. Hoàng Minh cảm giác tay chân mình không thể cử động được. Cả người như không còn cách nào điều khiển. Mọi thứ bắt đầu rơi vào vô thức.
___
Mười hai giờ đêm.
“Ba mẹ! Anh hai tỉnh rồi. Anh hai tỉnh thật rồi ba mẹ vào xem đi.!”
Hoàng Minh có cảm giác mình đã tỉnh dậy sau một thời gian rất dài. Cảm nhận khoảng thời gian dài đến nổi không biết mình đang chính xác là đang ở đâu và đây là lúc nào. Anh lúc này chỉ nghe được tiếng nói của em gái đang dần xa dần.
Hay là anh đang vẫn còn đang bị kẹt lại trong chính giấc mơ của mình vẫn chưa thể tỉnh. Lúc này âm thanh chân thực kia lại vang trở lại lớn dần bên tai.
“Con tôi, trời ơi con tôi. Bác sỹ xem xem nó thực sự tỉnh lại rồi đúng không?”
“Thực sự? Tỉnh lại?” Anh đang cố hết sức mở mắt ra nhưng cố gắng lắm chỉ có thể nhích mắt lên được một chút. Cảnh tượng xung quanh quả thực quá chói. Chưa đầy năm giây sau đã phải nhắm trở lại. Không thể chịu nổi.
Tới lúc anh có thể nhìn thấy ánh sáng trước mắt một lần nữa đã là lâu sau. Lúc này anh nhìn thấy ba, mẹ và em gái đang ngồi xung quanh mình. Anh cố gắng từ trong cuống họng phát ra một âm thanh ít ỏi mà não bộ anh đang khao khát muốn nói ra.
“Khát.!”
Mẹ anh đang gọt trái cây bên cạnh liền giật mình.
“Anh, anh. Con nó nói khát đúng không? Em vừa nghe con nó nói chuyện đúng không?”
Anh cố gắng chạm tay vào tay mẹ.
“Mẹ.”
Lúc này mẹ anh mới tin là anh đã tỉnh. Bà nắm chặt lấy tay anh. Hiện tại anh vẫn chưa đủ tỉnh táo để hỏi thêm điều gì. Trong trí nhớ anh chỉ nhớ được chuyện mình đang lái xe thì tất cả tối mịt. Lúc tỉnh lại chính là bây giờ. Nếu xem xét thái độ của ba mẹ mình thì anh có thể chắc rằng mình đã hôn mê không ít ngày.
“Hai tuần sao?”
Anh lặp lại câu trả lời của em gái anh lúc ba mẹ anh đã ra về. Lúc này đã là hơn sáu giờ tối trời đã bắt đầu phủ một màu xám xịt. Anh định hình lại từng dữ liệu mà anh còn lưu lại trong trí nhớ của mình tiếp tục hỏi.
“Lúc anh bị tai nạn làm sao cứu được vậy?”
Em gái anh thôi cắm mặt vào máy tính. Bước tới sờ trán anh một chút. Thấy anh không phát sốt nên trả lời.
“Anh hôn mê tới ngớ ngẩn sao? Anh hiện tại không bị sốt mà ta. Ngày mai em sẽ báo bác sỹ kiểm tra sóng não cho anh.”
“Em nói gì vậy? Không trả lời câu hỏi cho anh mà nói đi đâu vậy?”
Anh vẫn thấy có gì đó không đúng ở đây. Anh có một cảm giác rất chân thực rằng.
Mình đã chết.
Thực sự đã chết trước khi được đưa vào bệnh viện.
Nhưng anh vẫn còn sống. Lúc này vẫn đang tỉnh táo nói chuyện với em gái của mình.
“Em nói anh bị ngất trong nhà vệ sinh nhà mình sao?”
Em gái anh mất bình tĩnh.
“Anh hai ơi. Anh hỏi em rất nhiều lần rồi đó. Em còn cả núi bài tập đây này. Lần cuối em trả lời nhé. Lúc ăn sáng xong anh trở về phòng. Mãi tới lúc trễ giờ quay vẫn không thấy anh xuống. Và kết quả là tìm được anh đang nằm yên trên sàn nhà vệ sinh. Hết nhá.”
Hoàng Minh lúc này cũng đã bị tự mình làm cho rối loạn hết tất cả dữ kiện. Anh có một niềm tin rất lớn rằng mình bị tai nạn giao thông. Thế nào lại trở thành ngất xỉu ở nhà. Rõ ràng là anh đã nhìn thấy được đám tang của mình trong giấc mộng. Tại sao lại tỉnh giấc trong bình thường như thế này. Anh có một linh cảm cực kỳ tệ.
“Rồi! Chấp nhận như anh đã ngất hai tuần. Em cũng không thể nào nhập học nhanh như vậy để có bài tập được! Đúng ra là em còn đang nghĩ tết. Không phải sao?”
Em gái anh lúc này lại tiến gần khuôn mặt anh hơn nữa. Dùng một ánh mắt đáng sợ.
“Mới có tháng sáu tết ở đâu ra! Em thấy anh nên nghĩ ngơi thêm đi.”
Tháng sáu? Bây giờ mới tháng sáu? Anh hoang mang lấy điện thoại mình ra kiểm tra. Đúng là ngày hai mươi tháng sáu. Không thể nào có chuyện hoang đường như vậy được. Anh với tay chụp lấy quyển lịch trên đầu tủ cạnh giường. Lịch chính xác cũng đang được lật ở trang tháng sáu.
Không phải chứ? Dù có bệnh cũng chưa tới mức bị điên. Anh nhớ rất kỹ rằng trước lúc anh lái xe tai nạn chính là đi tiệc tất niên. Anh không thể nào nhớ lầm được. Bây giờ tỉnh lại chỉ mới tháng sáu. Trên đời này còn có chuyện hoang đường tới như vậy sao?.
Tay anh bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy. Bỏ quyển lịch trở về bàn không nói thêm được gì nữa. Cố gắng nằm nhắm mắt lại để cơ thể thả lỏng và tẩy trắng não. Tác dụng của thuốc đã khiến anh rất nhanh chóng lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Anh đã lại chìm vào bóng tối. Trong giấc mơ anh nhìn thấy mình bị lạc vào một căn phòng lớn có rất nhiều gương. Dáng vẻ anh hiện ra nhợt nhạt và yếu ớt. Anh bước đi giữa những phân thân của mình đang hiện ra ở khắp nơi.
Cứ đi mãi mà không thấy được đâu là điểm bắt đầu và kết thúc. Mãi cho đến khi anh nhìn thấy có một bóng lưng một người khác cũng đang đi xuyên nhanh qua những chiếc gương đó. Anh mới bắt đầu xoay hướng cố gắng đuổi theo.
Con người kia càng đi càng nhanh hơn mãi cho tới khi thấy được vách tường không còn tấm gương nào nữa. Cậu ta mới từ bên trong chiếc gương cuối cùng đi ra ngoài xoay người lại. Đối mặt với Hoàng Minh. Cậu ta mặc một chiếc áo hoodie màu đen và kéo nón lên che chỉ còn thấy được mỗi khuôn mặt trắng bệch.
“Đây chính là cơ hội tôi cho anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.