Sống Lại Chân Mệnh Bạch Hồ Thiên

Chương 50: Quá liều tuyết liên qua




Phong Vũ đang ngồi một mình trên bàn làm việc. Hôm nay anh ta không mặc đồng phục. Trông rất giống như mới từ bên ngoài về. Vừa nhìn thấy Bạch Thiên bước vào anh liền hiếm hoi nở ra một nụ cười.
“Ngươi dạo này hay thăm hỏi ta nhỉ?”
Bạch Thiên không đi về hướng anh ta, cũng không đi lại ghế ngồi mà lại đi về hướng những món đồ chơi cho thú cưng đang treo ở phía cửa kính.
Bây giờ cậu vẫn chưa có hứng trả lời nên vẫn im lặng. Phong Vũ thấy như vậy, không nhanh không chậm đi về phía tủ thuốc. Lấy một lo dung dịch. Xong đi lấy một cái ly rượu. Đầu tiên là rót rượu, sau đó cho thứ nước màu xanh ngọc đó vào. Lắc đều lên mấy vòng rồi đi lại hướng Bạch Thiên.
“Uống một chút đi…”
Bạch Thiên nhận lấy ly rượu có pha tuyết liên hoa. Đưa lên mũi ngửi một cái rồi nhẹ nhàng nhấp môi. Lúc này mới chịu mở miệng ra nói.
“Ta có chút không hiểu?”
Phong Vũ đã từ bình nước nóng lạnh trở lại với một ly nước lọc trên tay. Ngồi xuống ghế bắt chéo chân.
“Điều gì?”
Bạch Thiên vẫn chưa chịu ngồi xuống, đứng nhìn ra ngoài đường. Ngón tay khỏ khỏ lên ly rượu mà từ tốn nói tiếp.
“Rằng người sói như ngươi, cũng có chân mệnh sao?”
Đồng tử của Phong Vũ sau khi nghe xong liền kéo lại thành một sọc. Ngước lên nhìn bóng lưng của Bạch Thiên, thong thả trả lời.
“Ngươi có, tại sao ta lại không thể?”
Đây chính là điều không thể. Người sói chỉ hoạt động theo bầy đàn, ngoài bầy đàn ra chúng không hề tuân theo một mệnh lệnh của ai khác, đừng nói là con người. Việc Phong Vũ là người sói lai, bị xua đuổi nên trốn xuống đây rồi sống như con người cùng với con người thì không nói tới đi.
Nhưng đằng này như thế nào lại có dính dáng nhân duyên với con người. Từ xưa tới nay chưa có tiền lệ người sói nào đem lòng yêu thương một người cao hơn một thứ gọi là lòng trung thành. Và lý do Bạch Thiên đến đây tìm Phong Vũ chính là vì, trong ký ức của mẹ Phú Kỳ, có một đoạn mơ hồ thoáng qua, mà sau khi nhìn thấy cậu đã phút chốc tin rằng. Mình đã nhìn nhầm!
Đó chính là hình ảnh. Dước góc nhìn hoảng sợ của mẹ Phú Kỳ. Bà nhìn thấy, Phong Vũ và con trai mình. Hôn nhau! Đắm đuối cùng nhau!
Nhưng rõ ràng ban đầu tất cả những điều tìm được đều chứng minh hắn ta có liên quan tới một người khác, là Đăng Khoa. Bây giờ lại đổi thành Phú Kỳ.
Bạch Thiên lúc này mới chịu xoay người lại. Ngồi xuống đối diện với Phong Vũ, đôi đồng tử màu vàng sáng rực co lại, không hề giấu diếm.
“Ngươi biết người tên Trương Phú Kỳ không?”
Phong Vũ nghe xong cái tên này. Không những không bất ngờ, mà còn bình tĩnh từng chữ ngắn gọn đáp lại.
“Ngươi cũng khá lắm. Nhanh như vậy liền biết cậu ấy.”
Bạch Thiên chính là không ngờ hắn ta như vậy liền thừa nhận. Thừa nhận chính là chứng minh được việc ký ức đó, cậu không hề nhìn nhầm. Mục đích tới đây cũng đã hoàn thành, chưa chắc có hỏi thêm nữa hắn sẽ thành thật trả lời. Nên cậu rất nhanh uống một hơi ly rượu trong tay.
Mặt cậu lập tức nhăn một cái khi dòng nước vừa cay nồng vừa chát đắng đó chạy ngang cuống họng. Lần trước chỉ uống nó pha cùng nước, lần này cùng rượu. Đúng là đã khó uống lại càng khó uống hơn. Ly rượu đã cạn, cậu liền đặt nó xuống bàn rồi đứng lên.
“Ta về đây! Lần sau tới nếu uống đuổi khéo thì chỉ cần nói, không cần phải pha tuyết liên khó uống tới như vậy.”
Nói xong liền xoay đi, Bạch Thiên vừa đến cửa thì giọng nói của Phong Vũ một lần nữa vang lên.
“À…ta không biết ngươi lại có sở thích như vậy? Đang cố biến mình thành một con thú cưng để tiếp cận hắn ta sao? Thông minh đấy.”
Mặt Bạch Thiên liền tối sầm lại. Cũng không nói thêm lời nào, lập tức rời đi. Đối với những lời như vậy, nói ra không phải để trả lời.
Đi tới đi lui, đi thế nào lại đi thẳng về phía nhà của Hoàng Minh. Cả buổi chưa ăn gì, uống xong ly rượu của Phong Vũ tuyệt đối đem bữa tối vứt đi. Tuyết liên bình thường uống vào có khó chịu một chút nhưng sẽ rất nhanh liền thấy thoải mái tinh thần.
Tại sao ngày hôm nay không những khó chịu kéo dài, mà càng ngày càng nóng thấu tâm can. Vẫn là gốc cây đấy, ngày hôm qua ngồi lạnh bao nhiêu thì bây giờ nóng bấy nhiêu.
“Tên người sói khốn kiếp đó cho mình uống hết tuyết liên trên núi rồi hay sao chứ?”
Mắt cậu lúc này đã dần chuyển sang màu đỏ, gân cổ cũng đã bắt đầu hiện ra. Không ổn rồi, phải đến gần bạch ngọc lập tức. Nhưng bây giờ có biến thành hồ ly được hay không cậu cũng không chắc. Làm sao đây? Cố gắng hết sức, Bạch Thiên nhắm nghiền mắt, điều khiển bản thân. Tới lúc mở được mắt ra thì tầm nhìn đã thay đổi. Màu sắc cũng đã nhạt đi.
Thành công rồi. Cậu một phát nhảy qua hàng rào, bay lên ban công. Nhưng chết tiệt, không tài nào mở cửa được. Cố gắng cở nào cũng không làm được như hằng ngày vẫn làm. Nhìn vào bên trong thì còn kinh hoàng hơn.
Tên Minh xui xẻo lại say mèm! Đã hai ngày liên tiếp thế này rồi. Định biến mình thành con sâu rượu hay sao?
Bình thường sợ bị phát hiện nên buộc lòng phải biến thành hồ ly. Nhưng hôm nay chắc có đập nát cánh cửa chưa chắc gì tên Minh xui xẻo kia sẽ tỉnh. Nhưng bây giờ thì Bạch Thiên sắp hết chịu đựng được rồi. Móng vuốt nhọn cào vào kính kêu ken két. Còn Hoàng Minh vẫn y như rằng nằm im ở đó.
Chết tiệt!
Trong hình hài hồ ly Bạch Thiên kêu một tiếng lớn.
“Tại sao lại không trở lại hình người được nữa rồi!”
Bất lực với bản thân Bạch Thiên đập cả người vào cửa kính. Đôi mắt bình thường vàng óng, hôm nay đã đỏ rực tới đáng sợ.
Hoàng Minh ở bên trong trở mình một cái, nghe có âm thanh liền hé mở mắt một chút. Nhìn ra hướng tiếng động thì liền thấy chừng hơn năm cục bông trắng như tuyết ở phía ngoài cửa ban công. Còn làm sao nữa, đã say tới mức không còn nhìn rõ trắng đen rồi.
Anh lập tức chao đảo đứng dậy. Bước hụt xuống giường suýt té, đi đường zigzag lại cửa kính. Ngồi xuống, chống tay lên nhìn. Liền cười lớn.
“Haha. Xem xem ai đây? Cục bông nhà mày còn biết tìm tao sao?”
Nói xong đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi. Lần hai tay lên vách kính mà đứng dậy. Mất hơn một phút mới thành công mở cửa ra.
Bạch Thiên vừa thấy cửa mở ra liền nhào mạnh đến nhảy lên ngực Hoàng Minh. Dù rất say nhưng phản ứng vẫn rất tốt, cáo nhỏ vừa nhảy lên thì anh lập tức chụp lấy. Rất hợp ý.
“Tiểu bảo bối…tiểu bảo bối…tối nay ngủ với tao…tao có mua nhiều thứ cho…mày…”
Nhưng Bạch Thiên bây giờ chẳng nghe nổi thứ gì. Đầu óc đã quay cuồng, trườn người lên cổ Hoàng Minh. Mùi xạ hương bay vào mũi Hoàng Minh lập tức lại buồn ngủ. Đi lui về té ngữa lên giường. Tay ôm cáo nhỏ không buông.
Bạch Thiên cố gắng hết sức, cửa phòng vẫn chưa đóng, gió lạnh thổi vào…
Bạch ngọc dưới bụng phản ứng với chủ. Bạch Thiên lập tức biến thành người. Đè dưới đó là một Hoàng Minh bất tỉnh nhân sự…
Đôi mắt đỏ như lửa..
Cả người nóng rực…
Tâm trí rối loạn…
Bạch Thiên đưa tay về cởi từng nút áo trên người Hoàng Minh. Vừa làm vừa nói.
“Ngươi…cái mạng này…một tay ta cứu về…ngươi…chính là của ta…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.