Sống Lại Ngày Tận Thế, Tôi Có Không Gian

Chương 6:




6.
Tôi chạy xuống xe, nương theo tiếng nói chuyện nhìn ra cuối đoàn xe, thấy một người đang trèo lên nóc xe hoảng sợ gào thét.
Trong tiếng gió, giọng điệu yếu ớt run rẩy vọng đến:
“Zombie… làn sóng zombie ập đến rồi.”
Làn sóng zombie đang tràn đến!
Nhưng con đường phía trước còn chưa xử lý xong, đoàn xe căn bản không rời đi được!
Tôi nhanh chóng leo lên nóc một chiếc xe hơi gần đó, nhìn ra đằng sau.
Làn sóng zombie dài dằng dặc, nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Chúng chỉ còn cách đoàn xe vài trăm mét!
Quân đội nhanh chóng sắp xếp hỏa lực đến trợ giúp, tiếng bắn phá không ngừng "bùm bùm——" vang lên.
Bây giờ đã bị bao vây hai đầu, không cần sợ thu hút zombie nữa.
Nhưng cái khó là chúng tôi vẫn đang ở trên cầu.
Quân đội không dám dùng thuốc nổ có lực công kích mạnh để oanh tạc. Chẳng may làm nổ cầu thì tất cả đều sẽ chết.
Vốn dĩ súng máy đã không nhiều, sức bắn phá cũng kém.
Sau khi công kích bằng hoả lực, chẳng những zombie không bớt đi mà còn càng lúc càng ồ ạt.
Tiếng động lớn và mùi máu thịt hấp dẫn zombie cuồn cuộn tràn lên cầu.
Mà phía trước đoàn xe, tuy rằng không nhiều zombie nhưng toàn bộ con đường đều bị xe cộ chắn ngang. Quả thật là kín kẽ đến mức nước chảy không lọt, đoàn xe không thể nào qua được.
Đoàn chúng tôi bị vây ở giữa, tiến thoái lưỡng nan.
Lâm Lung đã sợ đến mặt mũi trắng bệch:
“Tri Vi, chúng mình... chúng mình làm sao bây giờ?"
Tôi nhớ đến chiếc trực thăng trong không gian của mình, có thể giúp tôi và Lâm Lung chạy thoát.
Thế nhưng còn những người bị mắc kẹt trên cầu thì sao?
Họ chắc chắn sẽ chết.
Nhìn thấy làn sóng zombie càng ngày càng gần, trong đầu tôi nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết.
Có rồi!
Tôi nảy ra một ý tưởng.
Tôi chạy về phía quân đội, vừa chạy vừa hét:
“Dùng xe chặn làn sóng zombie lại! Sau đó nổ tung lan can trên cầu!"
Nghe thấy tôi nói, một người sĩ quan lập tức phản ứng lại:
“Ý hay!”
Giọng nói hơi quen thuộc, tôi ngẩng đầu lên.
Là Tiêu Sách!
Anh là cháu ruột của Tiêu Vạn Thành – người nắm quyền căn cứ Tây Bắc, sau này cũng sẽ trở thành người cầm quyền.
Anh hiểu những gì tôi nói, nhanh chóng chỉ huy một nhóm binh sĩ tiến hành kế hoạch.
Hơn mười quân nhân lần lượt trưng dụng hàng chục chiếc xe, đồng loạt lái xe đến chặn kín đường.
Xe xếp thành từng hàng ngăn chặn, phòng ngừa zombie đột phá vòng vây.
Trong khi đó, nhóm binh lính khác nhanh chóng lấy thuốc nổ ra.
"Bùm——" một tiếng, lan can cầu nổ tung.
Ngay khoảnh khắc đó, làn sóng zombie cũng vừa vặn ập đến.
Zombie không ngừng nhào qua, sau đó giống như tôi dự đoán, từng nhóm từng nhóm rơi xuống theo lan can cầu.
Nhìn thấy cảnh này, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Được cứu rồi!
Đợt tấn công này kéo dài hơn nửa tiếng, mãi đến khi mấy con zombie lẻ tẻ cuối cùng bị quân đội tiêu diệt mới xem như hoàn toàn thắng lợi.
Những người sống sót reo hò trong nước mắt.
Có người quỳ trên đất dập đầu, người ôm nhau khóc rống.
Chờ tới lúc tôi trở về, phát hiện ánh mắt của mọi người trong xe nhìn mình cực kì nóng bỏng.
À, trừ Đinh Tư Tư.
Lâm Lung vui sướng đến mức nhảy cẫng, ôm chầm lấy tôi:
“Tri Vi, cậu quá giỏi luôn! Cậu cứu mạng chúng mình, còn cứu sống rất rất nhiều người nữa!”
Ánh mắt Chu Cần lấp lánh hỏi tôi:
“Bạn học Kiều Tri Vi, làm sao cậu nghĩ ra được cách đó?"
Tôi trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Trước đây mình thích xem phim tận thế, bình thường hay xem nên đột nhiên nghĩ ra.”
Lưu Thần tiến lại gần, vỗ đầu một cái:
“Tôi cũng thích xem mà sao không nghĩ ra nhỉ?"
Lâm Lung đẩy Lưu Thần, cười nói:
“Tại cậu không thông minh bằng đó!"
Thật ra cách ấy không khó nghĩ, không có tôi thì Tiêu Sách vẫn sẽ tìm ra. Nếu không kiếp trước anh đã không thể sống sót quay về căn cứ.
Tôi chỉ nghĩ ra sớm hơn chút thôi.
Đinh Tư Tư lên xe ngồi trước, vẻ mặt mất hứng. Cô ả nhẫn nhịn mãi, cuối cùng vẫn không chịu được, phụng phịu khoanh tay nói:
“Có im lặng được không vậy? Lèm bèm đau hết cả đầu.”
Thấy cô ả phàn nàn, bầu không khí vui vẻ bỗng chốc tan biến.
Lưu Thần lo lắng hỏi:
“Tư Tư, em sao thế? Không thoải mái ở đâu?”
Đinh Tư Tư cực kì tức tối, rất muốn trút giận nhưng không thể nói ra.
Tâm tư của nữ sinh thật ra rất dễ đoán, chẳng qua cô ả ghen tị thôi.
Lâm Lung cười lạnh:
“Chỗ nào không thoải mái chứ? Có mà trong lòng khó chịu, chịu không nổi người ta hơn mình.”
Đinh Tư Tư tức giận:
“Cô nên nhớ giờ cô đang ở trên xe của ai! Cô ăn của tôi dùng của tôi, sao cô dám móc mỉa tôi hả?”
Vẻ mặt Khổng Ích Dương cứng đờ, đứng lên nói:
“Tri Vi và Lâm Lung là anh đưa lên xe. Nếu em không thoải mái thì cứ mắng anh đi, đừng trách hai em ấy.”
Đinh Tư Tư hoảng hốt, vội vàng giải thích:
“Ích Dương! Em không hề có ý trách anh!"
Tôi cười.
"Ích Dương? Gọi thân thiết quá ha. Sao không kể luôn cho mọi người nghe xem đêm trước tận thế hai người đã làm gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.