Thái sư Lê Dương Hạo biết thừa tướng Trương Bằng đã về kinh, ông vốn cũng không quá quan tâm bởi vì chuyến đi Tây Châu kia không ảnh hưởng gì đến lợi ích của ông, nhưng thật không ngờ hai người làm đối thủ nhiều năm như vậy mà Trương Bằng lại đột nhiên tới phủ tìm ông.
Thái sư đột nhiên nghĩ đến chuyện con trai mình đưa đứa trẻ kia về, thầm nghĩ chẳng lẽ thừa tướng lại nóng vội đến mức tới cửa đòi con sao?
Mặc kệ thế nào, ông vẫn phải tiếp đón khách tới đã.
“Thừa tướng đến chơi, thật là quý hóa quá.” Thái sư chắp tay sau lưng mỉm cười.
“Lần này đến đột xuất, hy vọng thái sư đừng trách.” Trương Bằng cũng lễ độ nhận lỗi.
Thái sư mời ông ta vào chánh sảnh, kẻ hầu bưng trà rót nước xong, Trương Bằng không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Thật ra hôm nay Bằng này tới là muốn nhờ thái sư giúp một chuyện.”
Thái sư nhướng mày, vẻ mặt thong dong, nói: “Hai ta ít khi qua lại, ta e không thể giúp gì được cho thừa tướng rồi.”
Trương Bằng nghe vậy cũng không thay đổi sắc mặt, vẫn giữ biểu cảm ôn hòa trước sau như một cười đáp: “Xin thái sư nghe Bằng này tỏ rõ sự tình đã.”
Thái sư im lặng không đáp, Trương Bằng nói tiếp: “Đứa con thứ tư của ta chẳng may gặp nạn, nhờ có cậu ba Chính con ngài cứu giúp mới thoát cảnh hiểm nguy, nay Bằng này đến một để cảm tạ, hai là muốn đón con về, mong thái sư chấp thuận.”
Thái sư nhìn thái độ hạ mình cung kính của Trương Bằng thì nghĩ có lẽ ông ta rất thương yêu đứa trẻ kia, nếu không sẽ không bất chấp sĩ diện và an nguy tự mình đến phủ thái sư đòi con như thế.
Không đợi thái sư mở miệng, Trương Bằng nói tiếp: “Nghe nói cậu ba Chính muốn miếng đất cách kinh thành một trăm dặm của con trai ta, nhân đây ta xin tặng lại miếng đất đó cho cậu ấy coi như thay lòng cảm tạ.”
Thái sư biết chuyện con trai cá cược với Trương Hải, cũng biết hắn muốn miếng đất cằn cỗi kia, vì thế ông do dự một lát rồi nói: “Nếu thật sự con ngươi được con ta cứu, vậy ta gọi nó ra tiếp chuyện với ngươi.”
“Bằng này xin chờ.”
Kẻ hầu lập tức chạy tới viện của Lê Dương Chính gọi người, lúc này hắn đang ngồi soạn cuốn sách Toán học cơ bản chuẩn bị tung ra thị trường, hiện tại hắn không thể sử dụng chữ số la tinh, nếu không sẽ bị coi là dị nhân, đến lúc đó mất nhiều hơn được.
Vì thế hắn nghĩ ra một cách đó là phía trên vẽ hình, phía dưới sử dụng quốc ngữ, như thế người học sẽ dễ hình dung hơn nhiều.
Đang viết nửa chừng thì có người vào báo tin, hắn như đoán trước được mà thong thả đứng dậy, tuy nhiên hắn không đến chánh sảnh ngay mà rẽ sang gian phòng nhỏ của Trương Ai Thống.
Lê Dương Chính định xem cậu thế nào, bị đói lâu như vậy chắc đã ngoan hơn rồi, thế nhưng khi mở cửa ra, hai mắt hắn lập tức trợn trừng.
“Thằng Thống đâu?”
Nghe tiếng quát, thằng Quy chạy tới, hoang mang nói: “Cậu… cậu ấy đâu rồi?”
Lê Dương Chính tức giận đến mức thở hổn hển, hắn tin tưởng Trương Ai Thống sẽ không bỏ chạy cho nên mới không sai người canh gác, hóa ra hắn đã lầm, hắn không nên cưng chiều thằng nhóc cứng đầu này quá mức.
“Bẩm cậu, vừa rồi cậu Thống định xông ra chánh sảnh bị chúng con bắt lại rồi ạ.” Một tên gia đinh chạy tới báo.
Lê Dương Chính quát: “Kéo nó tới đây!”
Không bao lâu sau Trương Ai Thống bị kéo tới, nhìn thấy Lê Dương Chính, cậu lập tức mím môi quay mặt đi, cảm xúc trong lòng vô cùng hỗn loạn, vừa tức giận lại vừa sợ hãi.
Tối qua Trương Ai Thống bị nhốt trong gian phòng nhỏ, con Hà mang cơm nước vào cậu cũng không chịu ăn, Lê Dương Chính tức giận ra lệnh bỏ đói cậu khiến cậu càng thêm buồn tủi.
Bị bỏ đói suốt một buổi tối, sáng nay cũng không ăn gì, Trương Ai Thống cảm nhận được cơn đói khát đã lâu không xuất hiện, cơ thể cậu bắt đầu lã đi, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng nói chuyện của con Thu và con Hà ở bên ngoài.
“Hôm nay thừa tướng đột nhiên đến làm khách ở phủ ta đấy, không biết có chuyện gì.”
“Suỵt, chị bé bé cái miệng thôi, đừng bàn tán chuyện của chủ nhân.”
Rồi tiếng nói chuyện im bặt, Trương Ai Thống nghe tin Trương Bằng tới vui mừng đến mức toàn thân đều run lên.
Cha thật sự tới cứu mình rồi, cha không bỏ rơi mình, hu hu… Mình phải tới gặp cha, mình không thể để cha bị cậu chủ uy hiếp.
Thấy bên ngoài không có người canh gác, Trương Ai Thống bèn lấy một que gỗ nhỏ luồng qua khe cửa nhấc then cài cửa lên rồi chạy ra ngoài, không ngờ nửa đường lại bị gia đinh bắt lại.
Lê Dương Chính tiến tới trước mặt Trương Ai Thống, thấy cậu chẳng những không biết lỗi còn giận dỗi mình, lồng ngực của hắn lại đau anh ách, hắn bóp cằm cậu buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình rồi hỏi: “Ngươi thật sự muốn gặp ông ta sao?”
Trương Ai Thống cắn răng không lên tiếng, chỉ là nước mắt không ngừng rơi xuống thấm ướt cả bàn tay của Lê Dương Chính.
“Ta hỏi ngươi có muốn hay không?”
Biểu cảm trên mặt Lê Dương Chính rất đáng sợ, hoàn toàn không giống cậu chủ ôn hòa dịu dàng mà Trương Ai Thống từng biết.
“Muốn…” Cậu khó nhọc phát ra một tiếng, Lê Dương Chính lại bật cười.
“Được, ta sẽ đưa ngươi đi gặp ông ta.”
Sau đó Lê Dương Chính đột nhiên úp mặt vào cổ của Trương Ai Thống.
“A… đau…”
Cậu cảm thấy làn da mỏng manh ở cổ bị mút mạnh dẫn tới đau nhức, đồng thời mặt cũng đỏ lên vì xấu hổ.
Cậu chủ đang ăn thịt mình sao? Hu hu… không muốn…
Lê Dương Chính không quan tâm thiếu niên kêu đau mà vẫn cắn mút vài cái, đám người hầu cúi gằm mặt xuống không dám nhìn cảnh thân mật này, cuối cùng yết hầu và sau gáy của Trương Ai Thống đều đầy rẫy dâu hôn và dấu răng.
“Cậu…” Mặt của Trương Ai Thống đỏ ửng như son, đôi mắt cứ nhìn quanh không dám đối diện với nam nhân vừa hành động thân mật với mình.
“Đi.”
Lê Dương Chính trực tiếp nắm lấy cánh tay của Trương Ai Thống lôi ra ngoài nhà trước, sau đó đẩy cậu đến trước mặt Trương Bằng.
“Cha…” Trương Ai Thống rưng rưng nước mắt gọi.
Trương Bằng nhìn cậu, sau đó lại chú ý tới dấu vết đáng xấu hổ trên cổ cậu, sắc mặt trở nên âm u lạnh lẽo.
Lê Dương Chính tự nhiên đặt tay lên vai Trương Ai Thống rồi vuốt ve gò má của cậu, sau đó bày ra biểu cảm cà lơ phất phơ nói: “Hóa ra đây là con của thừa tướng à? Nếu biết sớm thì ta đã tự đưa nó tới cửa phủ của ngài rồi, nhưng không sao, bây giờ đổi nó lấy miếng đất kia cũng được, dù sao tôi đã chơi chán rồi.”
Biểu cảm trên mặt Trương Bằng càng tối hơn, Trương Ai Thống rưng rưng nước mắt nhìn ông ta, trong mắt tràn đầy hy vọng.
“Cha…”
“Câm miệng! Ngươi không phải con ta!”
Trương Ai Thống sững sờ mở to mắt, cậu không thể tin được vào những gì tai mình vừa nghe thấy.
“Cha… con là… là A Nễ đây mà.”
Nhưng Trương Bằng chỉ lạnh lùng nhìn cậu, sau đó quay sang nói với thái sư: “Có lẽ ta đã nhận sai tin tức, đây không phải con ta, làm phiền thái sư và cậu nhà rồi, nếu có dịp Bằng này sẽ tự mình đến tạ tội.”
Nói xong Trương Bằng xoay người định rời đi, Trương Ai Thống vội vàng níu lấy tay áo của ông ta, gấp gáp nói: “Cha ơi là con đây mà, hu hu… đừng bỏ con…”
“Cút ngay!”
Trương Bằng hất tay Trương Ai Thống ra khiến cậu mất đà đập đầu vào cạnh bàn, máu tươi chảy dọc xuống trán hòa với nước mắt tuyệt vọng của thiếu niên.
“Hạng thấp hèn thất tiết lăng loàn như ngươi làm sao xứng làm con ta?”
Trương Bằng thốt ra một câu nhục mạ vô cùng nặng nề rồi lạnh lùng rời đi, để lại Trương Ai Thống thẫn thờ ngồi bệt dưới đất ôm ngực thở gấp.
“Ngươi thấy chưa hả Trương Ai Thống? Đó là người cha mà ngươi luôn tin tưởng yêu thương đấy, ha ha… ngươi có cảm thấy bản thân rất buồn cười không?” Lê Dương Chính nắm tóc Trương Ai Thống giật ngược lên để cậu nhìn cho rõ bóng dáng rời đi dứt khoát của Trương Bằng.
“Hức… Tại sao…”
“Ha ha, ngươi nhớ lại xem ta cứu ngươi ra từ đâu, là ổ chứa, nếu không có ta thì bây giờ ngươi đang nằm dưới thân đàn ông mà rên rỉ rồi, ông ta chỉ vừa nhìn thấy mấy dấu vết trên cổ ngươi thôi đã vứt bỏ ngươi, thử hỏi khi biết ngươi trở thành hạng đ.ĩ điếm thì sẽ như thế nào?”
“Đừng nói nữa… hu hu…”
Trương Ai Thống vừa khóc vừa bịt tai của mình lại, nhưng Lê Dương Chính không chịu buông tha cho cậu mà tiếp tục nói: “Hôm qua ngươi nói ta dùng ngươi để uy hiếp ông ta, nhưng buồn cười ở chỗ đối với ông ta ngươi căn bản là một phế vật không có một chút giá trị nào cả!”
“Không!”
Một câu này của Lê Dương Chính trực tiếp đánh Trương Ai Thống rơi xuống mười tám tầng địa ngục, cậu ôm ngực khóc trong đau đớn rồi lịm đi không biết gì nữa.