Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 110:




Tạ Phinh quỳ từ đường suốt một đêm.
Vân Sơ không cho bất kỳ ai tới đưa thức ăn, thậm chí một ngụm nước cũng không có.
Hạ thị thông qua cửa sổ nhỏ nhìn vào từ đường, thấy Tạ Phinh mềm oặt quỳ dưới đất thì đau lòng không chịu được.
Nàng ta nhét số bạc kiếm được gần đây nhờ việc bán đồ thêu cho đám bà tử thị vệ, xách theo một hộp đồ ăn bước vào trong, thấp giọng nói: “Phinh tỷ nhi, nương tới rồi, con mau ăn một chút gì đi.”
Tạ Phinh ngẩng đầu, bắt lấy tay Hạ thị, vội vàng hỏi: “Thế nào, có động tĩnh gì sao?”
Hạ thị khuyên nhủ: “Trời vừa mới sáng, có động tĩnh thì cũng không nhanh như vậy, con ăn trước một ít đồ đi, đừng để bản thân đói lả.”
Tạ Phinh làm sao mà nuốt trôi, toàn thân đều khó chịu không thoải mái, khó chịu trước mắt chỉ là tạm thời, nàng ta sợ chuyện này không có kết quả tốt đẹp.
Lúc này, bà tử ngoài cửa đột nhiên mở miệng: “Hạ di nương, hình như có khách tới, ngươi mau đi đi!”
Mắt Tạ Phinh sáng lên: “Chắc chắn là người An Tĩnh Vương phái tới, di nương, ngươi mau đi hỏi thăm tin tức.”
Hạ thị dặn dò vài câu rồi rời khỏi từ đường, đi về phía tiền viện.
Khách trong tiền viện là ma ma trong cung, là Đường ma ma tâm phúc bên cạnh một trong bốn phi, Đức phi.
Đường ma ma hành lễ với người Tạ gia, bà ta lại đại hồng nhân bên cạnh Đức phi, người Tạ gia nào dám nhận lễ của bà ta, vội vàng dọn chỗ dâng trà.
“Vương gia nhà bọn ta đến chùa Khánh An là để cầu phúc cho Thái Tử điện hạ, ngày ngày sao chép kinh Phật, thanh tâm quả dục, thật sự không thể làm ra loại chuyện hoang đường như vậy.” Đường ma ma lạnh lùng nói: “Đêm qua Tạ đại nhân đến Ngự Sử Đài, Tạ thiếu gia đưa người tới cửa Đại Lý Tự ngồi suốt đêm, đây là có ý gì?”
Lão thái thái ở Tạ gia nói một không hai nhưng khi đối diện với ma ma khí thế át người này thì lại không thể thốt được một lời.
Vân Sơ cười cười: “Ý của Đường ma ma là An Tĩnh Vương làm ra chuyện như vậy dưới chân Phật Tổ, mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu nữ nhi nhà ta đúng không? Vốn dĩ Tạ gia còn đang suy xét có cần tìm Đại Lý Tự khanh chủ trì công đạo hay không, bây giờ có vẻ là phải làm vậy rồi.”
Biểu cảm của Đường ma ma cứng đờ.
Vốn là định lên mặt giày xéo người Tạ gia một chút nhưng ai ngờ Tạ phu nhân này lại hoàn toàn không cho Đức phi mặt mũi.
Nhưng nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được, vị Tạ phu nhân này là đích trưởng nữ của phủ Tướng quân, Vân tướng quân tay cầm trọng binh, nàng có Vân gia để dựa vào, sao phải sợ hãi một hậu phi.
Đường ma ma lấy một khối dương chi bạch ngọc từ trong tay áo ra, hòa hoãn nói: “Đây là ngọc bội Đức phi nương nương mang theo hơn hai mươi năm, đặc biết ban cho Tạ đại tiểu thư, đợi đến khi Thái Tử điện hạ khỏi hẳn, nương nương sẽ cho Lễ bộ an bài nạp Tạ đại tiểu thư làm trắc phi của An Tĩnh Vương.” Tạ lão thái thái vô cùng phấn khởi, xem ra vị trí trắc phi đã được bảo vệ rồi.
Tuy rằng sau này ngày tháng của Phinh tỷ nhi sẽ không quá tốt, nhưng Tạ gia bám được vào phủ An Tĩnh Vương, khốn cảnh trước mắt của Cảnh Ngọc sẽ được giải quyết dễ dàng.
Tạ Cảnh Ngọc cụp mắt.
Đêm qua hắn ta đến Ngự Sử Đài, An ca nhi đến Đại Lý Tự, Vân Sơ về Vân gia là muốn mượn khí thế của ba nơi này để áp bức Đức phi.
Đức phi ra vẻ nhượng bộ nhưng cũng chỉ đồng ý ban cho vị trí trắc phi.
Thật ra hắn ta cũng hiểu được suy nghĩ của Đức phi, thân phận của Phinh tỷ nhi thật không thể gánh vác được vị trí chính phi.
“Ngọc bội này quá mức quý trọng, Tạ phủ không dám nhận.” Ngay lúc hắn ta còn đang suy tư thì Vân Sơ đã mở miệng: “Có thể làm phiền Đường ma ma xin Đức phi mời thái y đến chẩn mạch cho tiểu nữ không, hôm qua tiểu nữ hồi phủ, đoạn thủy tuyệt thực, nhiều lần tìm chết, bây giờ thật là hít thở không thông...”
Sắc mặt của Đường ma ma vô cùng khó coi.
Vị Tạ phu nhân này đang nói với bà ta nếu Đức phi chỉ có thể cho vị trí trắc phi thì Tạ đại tiểu thư sẽ tìm chết.
Một thứ hạ tiện dám câu dẫn An Tĩnh Vương, vốn là c.h.ế.t không đáng tiếc, nhưng Tạ gia lại không nghĩ như vậy, nếu Tạ đại tiểu thư chết rồi, e là Tạ gia sẽ nháo lớn chuyện.
Bà ta đứng lên, cất ngọc bội vào: “Nương nương bọn ta chắc chắn sẽ cho Tạ phủ một lời công đạo, mong Tạ đại nhân đừng lộ ra việc này, ta về cung phục mệnh.”
Đường ma ma nhanh chóng rời khỏi Tạ gia.
“Phu nhân, việc này chắc chắn sẽ khiến Đức phi nổi cơn thịnh nộ.” Tạ Cảnh Ngọc nhíu mày nói: “Đức phi sinh hai được hai vị công chúa rồi mới có An Tĩnh Vương, từ trước đến nay luôn yêu thương cưng chiều, Tạ gia tính kế An Tĩnh Vương không nói, còn mơ ước vị trí Vương phi, e là Đức phi sẽ không dễ dàng buông tha Tạ gia, không biết phu nhân còn có tính toán gì không?”
Ánh mắt của người Tạ gia đồng loạt đổ dồn về phía Vân Sơ.
Vân Sơ thờ ơ mở miệng: “Phu quân có rảnh thì nên quan tâm tới việc trên triều nhiều một chút, hiện giờ Thái Tử bệnh nặng, Hoàng Thượng nhận định là An Tĩnh Vương gây ra, chỉ có chủ động cưới thấp thì mới rửa sạch nghi ngờ của Hoàng Thượng, Đức phi không thể nào không rõ đạo lý này.”
Lão thái thái truy vấn: “Nếu Đức phi không như thế thì sao?”
“Vậy chỉ có thể nói Đức phi ngu xuẩn, không thấy rõ tình thế.” Vân Sơ châm biếm: “Có mẫu phi ngu ngốc như thế, sau này An Tĩnh Vương cũng chẳng có được thành tựu gì lớn, Phinh tỷ nhi không gả thì hơn.”
Nàng vừa nói vậy thì lão thái thái cũng không dám hỏi thêm, hỏi nhiều thì cứ như bà ta cũng là người ngu ngốc vậy.
Đường ma ma rời khỏi Tạ gia, trực tiếp hồi cung bẩm báo tình hình chi tiết cho Đức phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.