Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 116



Tạ gia thật là biết tính kế, không sớm không muộn, cố ý canh lúc lão tứ bị phạt tới chùa Khánh An, khiến bà ta không thể không chấp nhận chuyện này.

Nếu nàng ta do dự thêm mấy ngày, lão tứ được rửa sạch ô danh thì đâu có bị Tạ gia nắn bóp tới mức này.

Tạ Phinh bị đá ngã.

Nàng ta chỉ là một nữ hài mười ba tuổi, sao có thể chịu được một cú đá như vậy, cảm thấy có chút hít thở không thông.

Đức phi lạnh lùng nói: “Tạ đại tiểu thư mạo phạm bổn cung, Phó ma ma, thay bổn cung vả miệng.”

Phó ma ma bước lên trước, chát chát chát, tay vừa vung lên thì hai mươi mấy cái bạt tai lũ lượt kéo đến, mặt Tạ Phinh lập tức sưng phù lên.

Nàng ta đau đến mức muốn ngất đi, nước mắt không ngừng chảy xuống.

“Thật là đen đủi.” Đức phi vô cùng chán ghét: “Khóc như vậy là đang cảm thấy bổn cung oan uổng ngươi sao, ra ngoài đứng, khi nào suy nghĩ cẩn thận rồi lại vào.”

Tạ Phinh căn bản là đứng không vững, bị cung nữ kéo ra cửa đại điện Trường Thanh Cung.

Chỗ này khắp nơi đều là ngọc thạch, cả một cái cây cũng không có, ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống dưới, nóng đến mức khiến mắt nàng ta nổ đom đóm.

Vào đây từ lúc sáng sớm, bây giờ đã gần tới trưa, bụng trống rỗng thì thôi đi, mặt trời còn nóng bức như vậy, cơ hồ là muốn nướng chín nàng ta.

Không biết đã đứng bao lâu, nàng ta hoa mắt chóng mặt, thân thể sắp quỵ ngã tới nơi.

Cung nữ canh giữ bên cạnh lạnh lùng kéo nàng ta dậy: “Tạ tiểu thư, đứng cho đàng hoàng, chọc giận Đức phi thì không chỉ bị phạt đứng đơn giản như vậy đâu.”

Tạ Phinh cảm giác móng tay của cung nữ đã sắp đ.â.m thủng thịt mình, nàng ta đau đến c.h.ế.t lặng.

Nàng ta thật sự muốn khóc.

Nàng ta không rõ Vương phi tương lai như nàng ta sao phải chịu tra tấn nhục nhã như vậy.

Tại sao một cung nữ hèn mọn cũng dám đối xử với nàng ta như thế.

Nếu nàng ta chấp nhận làm trắc phi của An Tĩnh Vương, thân là trắc phi, e là sẽ gặp phải tra tấn tàn khốc hơn thế này.

Đang lúc nàng ta tuyệt vọng thì lại thấy một thân ảnh cao lớn xuất hiện ngay cửa Trường Thanh Cung.

Nàng ta nhìn sang đó, là An Tĩnh Vương.

Mắt nàng ta lập tức sáng lên, nhìn chằm chằm nam tử đang đi tới.

An Tĩnh Vương chỉ nhìn nàng ta một giây ngắn ngủi như một cái chớp mắt, bước chân cũng chẳng thèm dừng lại, trực tiếp bước lên bậc thang vào tẩm cung của Đức phi.

Hắn ta thừa nhận bản thân có chút hứng thú với Tạ đại tiểu thư, nhưng chỉ là hứng thú về mặt thể xác thôi, hắn ta nguyện ý phụ trách chính là nguyện ý nạp nàng ta làm thị thiếp.

Nhưng nàng ta lại không biết đủ, cả vị trí trắc phi cũng không cần, dám bức bách mẫu phi hắn ta cưới nàng ta về làm chính phi. Cưới nữ nhi một quan viên Ngũ phẩm làm chính phi đã khiến hắn ta trở thành trò cười lớn nhất của cả kinh thành.

Nhìn An Tĩnh Vương lạnh lùng đi vào đại điện, vẻ tuyệt vọng trên mặt Tạ Phinh lập tức lộ ra.

Nàng ta lại cảm thấy may mắn vì bản thân là Vương phi tương lai, cho dù Vương gia không thích nàng ta thì cũng phải đưa theo nàng ta tham dự cung yến, phải cùng nàng ta sinh một đích trưởng tử...

Tạ Phinh bị bắt ở lại trong cung cho tới lúc chạng vạng mới được trả về.

Tạ gia từ trên xuống dưới thấy nàng ta trễ vậy còn chưa về, một đám đều lo lắng, phái người canh giữ ngoài cửa, nàng ta vừa về tới nơi đã được mời sang An Thọ Đường.

“Trời ơi, mặt ngài làm sao vậy...” Hạ thị là người đầu tiên hét thất thanh: “Ai, là ai đánh ngài, ngài là An Tĩnh Vương phi tương lai, đây là không cho An Tĩnh Vương thể diện!”

Chóp mũi Tạ Phinh đau xót, rúc vào lòng Hạ thị gào khóc.

Lão thái thái nôn nóng nói: “Phinh tỷ nhi, cháu còn chưa nói là ai ra tay với cháu?”

“Còn có thể là ai?” Vân Sơ thờ ơ nói: “Tất nhiên là Đức phi nương nương.”

Tạ Phinh khóc lóc gật đầu.

An Thọ Đường lập tức trở nên yên tĩnh.

Tuy rằng biết ngày tháng tương lai của Phinh tỷ nhi sẽ không quá dễ chịu nhưng ai cũng không ngờ nàng ta còn chưa qua cửa mà đã bị mẹ chồng tương lai đánh thành như vậy.

Đều nói đánh người không vả mặt, Đức phi cố ý cho người bạt tia Phinh tỷ nhi chính là đang cảnh cáo Tạ gia, chuyện Tạ gia tính kế An Tĩnh Vương sẽ không dừng lại ở đây.

“Chu ma ma, lấy thuốc mỡ tiêu sưng đưa cho Phinh tỷ nhi.” Lão thái thái thở dài một hơi: “Lúc cháu tính kế An Tĩnh Vương thì phải đoán được sẽ có ngày hôm nay.”

Tạ Cảnh Ngọc trầm giọng nói: “Đức phi đã bày hết chiêu số ra ngoài, như vậy vẫn đỡ hơn là dùng ám chiêu, nên chịu thì cứ chịu đi.”

Tạ Thế An nhướng mắt: “Mặc kệ Đức phi đối phó tỷ thế nào thì tỷ cũng là An Tĩnh Vương phi tương lai, không ai có thể thay đổi điều này.”

Tạ Phinh càng khóc lợi hại hơn.

Ngay cả người nhà cũng không thể ra mặt cho nàng ta, nàng ta phải làm sao đây...

“Phinh tỷ nhi.” Vân Sơ nhẹ giọng mở miệng: “Chỉ cần Tạ gia chúng ta tìm lý do chính đáng để từ hôn thì Đức phi chắc chắn sẽ vui lòng đồng ý, con không cần phải chịu khổ như vậy.”

“Từ hôn?” Hai mắt đẫm lệ của Tạ Phinh trở nên m.ô.n.g lung: “Con, con không từ hôn.”

Vị trí này là thứ nàng ta tốn hết tâm tư để giành được, chịu khổ nhiều như vậy, còn chưa hưởng thụ được vinh quang nên có của một Vương phi, sao nàng ta có thể từ bỏ được.

“Sơ nhi, con nói hưu nói vượn cái gì đó.” Lão thái thái trầm mặt nói: “Phinh tỷ nhi và An Tĩnh Vương được hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, từ hôn là việc làm kháng chỉ, Tạ gia ta không gánh nổi tội danh này.”

Tạ Cảnh Ngọc gật đầu: “Không thể từ hôn.”

Vân Sơ kéo Tạ Phinh sang, gằn từng chữ một nói: “Trước khi thành hôn, con vẫn còn cơ hội đổi ý, dù con chọn con đường nào thì mẫu thân vẫn sẽ ủng hộ con, nhớ kỹ, có mẫu thân ở đây, con vĩnh viễn vẫn còn đường lui.”

Tạ Phinh cảm thấy mũi đau xót, nước mắt lại trào ra.