Vân Sơ biết dù nàng không đưa ra ý tưởng làm lều tránh nóng thì nương của nàng cũng sẽ đi cứu tế những bá tánh thoi thóp vì sốc nhiệt một cách vô điều kiện.
“Con có một ý tưởng.” Nàng mở miệng: “Chúng ta chỉ cần nói cho Hoàng Thượng biết việc làm này của Vân gia cũng không phải là đã thu mua lòng dân.”
Liễu Thiên Thiên hỏi dồn: “Phải làm thế nào đây, bảo đại ca muội dâng sổ con sao, vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi?”
Vân Sơ lắc đầu: “Chúng ta mở một cửa hàng trước lều tránh nóng, chiều nào cũng có người qua kẻ lại, cửa hàng kia nhiều ít cũng có lợi nhuận, sẽ khiến Hoàng Thượng cho rằng Vân gia đang lợi dùng lều tránh nóng để kiếm thêm một chút bạc, đại tẩu, nương, hai người thấy sao?”
Lâm thị sáng mắt: “Thật là một ý kiến hay.”
Liễu Thiên Thiên tán đồng gật đầu: “Vậy cứ giao chuyện này cho ta đi.”
Để một phụ nhân như nàng ấy kinh doanh kiếm bạc thì Hoàng Thượng sẽ càng không có gì để nói.
Vân Sơ vô cùng yên tâm về vị đại tẩu này.
Đại tẩu đích trưởng nữ của nhà Tứ phẩm Liễu gia, Liễu gia là dòng dõi thư hương chân chính, đại tẩu rất có khí khái của thư hương thế gia, sau khi Vân gia xảy ra chuyện, nàng ấy đã xé nát hưu thư đại ca để lại, thề sống c.h.ế.t cùng Vân gia tồn vong...
Ở lại Vân gia dùng cơm xong, Vân Sơ mới dọn đường hồi phủ.
Lúc tới đây chỉ có ba chủ tớ, lúc rời đi lại thêm một tiểu tử trẻ tuổi là Vu Khoa.
Vân Sơ cùng Thính Sương Thính Phong ngồi bên trong xe, bên ngoài là xa phu, Vu Khoa ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng xa phu và Vu Khoa nói chuyện với nhau.
Thính Sương vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, trong lòng lại đang cân nhắc, có lẽ khoảng mười ngày nửa tháng thì nàng ấy sẽ tìm phu nhân để từ chối chuyện này, nàng ấy không muốn gả chồng là chuyện của nàng ấy, không thể chậm trễ người khác thành gia.
Xe ngựa đang đi trên đường thì Thính Phong đột nhiên mở miệng: “Phu nhân, hình như nô tỳ trông thấy tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương.”
Vân Sơ lập tức nhướng mắt nhìn.
Quả nhiên, nàng thấy một hài tử nho nhỏ đang được một đám hạ nhân vây quanh dạo phố.
Trên đường kẻ đến người đi.
Sở Hoằng Du dẩu miệng nhỏ, vừa nhìn là biết thằng bé không vui.
A Mao cong eo, nhỏ giọng nói: “Thế tử ít nhiều cũng nên đi dạo một chút, bằng không Vương gia hỏi tới, ngài cũng không thể lấy cớ không thích đúng không?”
Sở Hoằng Du ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử đang đứng bên cạnh nó.
Đây là Vương phi tương lai mà rất nhiều người tìm cho phụ vương nó, là mẫu phi tương lai của nó và Trường Sinh, nhị tiểu thư Đàm gia.
Nó và Trường Sinh quả thật luôn mong ước có một người mẫu thân, nhưng cũng không phải nữ tử trước mắt này.
Nữ tử này rất dịu dàng, cử chỉ lời nói đều không nhìn ra sai sót, mọi người trong nhà bao gồm phụ vương đều hài lòng về nàng ấy.
Sau khi tất cả đều vừa ý thì mới tới hỏi nó, hỏi xem có thể để nữ nhân này làm mẫu phi của nó không.
“Du ca nhi, con có thích đồ chơi làm bằng đường này không?”
Đàm nhị tiểu thư lấy ra một que kẹo đường hình con hổ đưa tới tay Sở Hoằng Du.
Trên mặt nàng ấy là ý cười ôn nhu, lưng khom, tận lực kéo gần khoảng cách với hài tử này.
“Không thích, khó coi c.h.ế.t đi được!”
Sở Hoằng Du lạnh lùng thốt ra những lời này, nhanh chóng đi về phía trước.
Đàm nhị tiểu thư có chút bó tay không biết làm sao.
Nàng ấy đã vắt hết óc lấy lòng tiểu thế tử, nhưng tiểu thế tử vẫn giữ vẻ mặt đó, vô cùng không ưa nàng ấy.
Hôn sự của nàng ấy và Bình Tây Vương có thành hay không thì phải xem tiểu thế tử này có thích nàng ấy hay không.
Nàng ấy mới mười bảy tuổi, thật cũng không muốn làm kế mẫu của người ta, nhưng phụ thân cần Bình Tây Vương ủng hộ thì mới có thể tiếp tục thăng quan.
Vì phụ thân, vì gia tộc, nàng ấy phải trả cái giá này.
“Du ca nhi, vậy con thích cái gì?” Đàm nhị tiểu thư lại bày ra vẻ dịu dàng: “Ta nghe nói con thích dế mèn, hay là ta đưa con đi xem đá dế nhé?”
Sở Hoằng Du có chút động tâm, nhưng sau đó lại phỉ nhổ chính mình.
Nếu đã không thích nữ nhân này thì không thể cho người ta bất kỳ hy vọng này, cũng không thể khiến phụ vương cho rằng nó nguyện ý cho nữ nhân này làm mẫu phi.
Nó lạnh lùng nói: “Đàm tiểu thư, ngươi đừng uổng phí công phu, dù ngươi có làm cái gì thì ta cũng không đồng ý để ngươi gả cho phụ vương!”
Ý cười trên mặt Đàm nhị tiểu thư phút chốc cứng đờ, nàng ấy hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống, cầm tay nhỏ của Sở Hoằng Du: “Du ca nhi, ta biết bây giờ con có chút bài xích ta, nhưng xin con hãy tin tưởng ta, ta nhất định sẽ xem con như hài tử thân sinh, sẽ thương yêu con và Trường Sinh, sẽ để cho các con biết hài tử có mẫu thân sẽ khác biệt như thế nào... Ngày nào đó phụ vương con cũng phải cưới Vương phi, cưới ai cũng không khác gì mấy, nhưng chỉ có ta có thể cam đoan với con, ta và phụ vương con sẽ không sinh hài tử, phủ Bình Tây Vương sẽ chỉ có hai đứa nhỏ là con và Trường Sinh...”
Sở Hoằng Du cắn môi dưới.
Nó phát hiện nội tâm của mình có chút thả lỏng.
Đến nó còn bị nữ nhân này thuyết phục thì chắc chắn phụ vương sẽ không có cách nào cự tuyệt.
Nếu không thể moi ra sai lầm, hoàng tổ phụ chắc chắn sẽ tứ hôn ngay, nữ nhân này sẽ thật sự trở thành mẫu phi của nó.
Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Hoằng Du lại vô cùng kháng cự.
“Du ca nhi, chúng ta thử một lần được không?”
Đàm nhị tiểu thư nắm tay tiểu gia hỏa, đôi mắt đơn thuần trong suốt.
Đúng lúc này, Sở Hoằng Du đột nhiên phát ra một tiếng hét chói tay, hung hăng đẩy Đàm nhị tiểu thư sang một bên.
“Nàng ta véo ta!” Tiểu gia hỏa nước mắt lưng tròng trốn vào lòng ma ma đang đứng phía sau: “Nàng ta vừa mới véo vào tay ta, uy h.i.ế.p ta đồng ý để nàng ta làm mẫu phi, hu hu hu!”
Nó vừa nói vừa khóc lớn.