Xe ngựa chậm rãi đi về phía kinh thành, sau khi vào thành, người qua kẻ lại đông đúc nên tốc độ của xe ngựa cũng chậm đi rất nhiều.
Lúc này, đột nhiên có một âm thanh từ bên ngoài vọng vào.
“Người trên xe là Tạ phu nhân sao?”
Vu Khoa đánh xe mở miệng nói: “Phu nhân, là Tuyên Võ hầu.”
Trước khi Vu Khoa mở miệng thì Vân Sơ đã nhận ra giọng của Tuyên Võ hầu.
Hôm ở phủ Tuyên Võ hầu, từng lời nam nhân này nói vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, mà nàng đã tặng cho hắn ta một cái tát.
Thính Sương có chút lo lắng đè tay Vân Sơ, nhỏ giọng nói: “Phu nhân, để nô tỳ xuống xử lý.”
Vân Sơ lắc đầu, đã nhiều ngày như vậy, cơn giận của Tuyên Võ hầu hẳn đã tiêu đi không ít.
Nếu nàng tránh mặt thì người này chắc chắn sẽ nghĩ cách khiến nàng không thể không tới hầu phủ, đến lúc đó sẽ càng khó coi hơn.
Bây giờ đang ở trên đường lớn, lắm người qua kẻ lại, chắc Tuyên Võ hầu cũng không dám làm gì.
Huống hồ nàng vẫn cảm giác dường như Tuyên Võ hầu biết được một số chuyện mà nàng không biết...
Nàng vén rèm xa, đỡ tay Thính Sương bước xuống, rũ mi nói: “Bái kiến hầu gia, hầu gia có chuyện gì à?”
Tần Minh Hằng cưỡi một con hãn huyết bảo mã, vô tình trông thấy xe ngựa của Tạ gia nên mới thử thăm dò một tiếng, không nghĩ lại gặp được nàng thật.
Đầu lưỡi của hắn ta đẩy đẩy má trong, bạt tai mấy hôm trước đã khiến hắn ta không thượng triều tận năm ngày.
Hắn ta xuống ngựa, bước lên hai bước, lập tức ngửi được một mùi hương không giống người bình thường.
Hắn ta tham lam hít hà mùi hương này.
Vân Sơ chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, người này còn ghê tởm hơn tưởng tượng của nàng.
Thính Phong và Thính Sương một trái một phải che chắn Vân Sơ ở phía sau, ngăn cách tầm mắt của Tần Minh Hằng.
“Tạ phu nhân có nhớ những lời ta đã nói ngày hôm đó không?” Tần Minh Hằng cười cười: “Hai t.h.i t.h.ể được ngươi an táng kia thật sự là hài tử của ngươi sao?”
Vân Sơ nắm chặt nắm tay.
Tới rồi, chính là cảm giác này, Tần Minh Hằng hình như biết được rất nhiều chuyện.
Nàng biết không nên để bản thân rơi vào mê trận mà hắn ta bày ra nhưng chỉ cần là chuyện liên quan tới hai đứa nhỏ là lại khiến nàng không giữ được bình tĩnh.
Nàng nháy mắt ra hiệu, Thính Sương và Thính Phong lập tức lui ra sau, nàng ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Hầu gia cũng biết bản thân đã nói một lần, bây giờ là lần thứ hai, quá tam ba bận, hầu gia muốn nói cái gì?”
“Ngươi bước tới vài bước.” Tần Minh Hằng si ngốc nhìn nàng: “Ngươi lại đây thì ta sẽ nói cho ngươi biết mọi chuyện.”
Vân Sơ lạnh lùng nhìn hắn ta.
Xem ra nàng phải nghĩ cách cạy miệng hắn ta rồi.
“Nếu hầu gia không có việc gì thì ta cáo từ trước đây.”
Nàng xoay người muốn đi.
“Chờ một chút.” Tần Minh Hằng chủ động tiến lên hai bước: “Vân Sơ, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết hai t.h.i t.h.ể đang được chôn ở Vân gia căn bản không phải là hài tử của ngươi, nếu ngươi muốn biết nhiều hơn thì chủ động tới phủ Tuyên Võ hầu tìm ta, ta sẽ nói tất cả mọi chuyện cho ngươi biết.”
Đồng tử Vân Sơ co rút kịch liệt.
Nàng không muốn tin tưởng người này nhưng sự thật đã nói cho nàng biết Tạ Cảnh Ngọc thật sự có thể làm ra chuyện trái với cương thường đạo lý này.
Hơn nữa, hôm đi tìm hài cốt của hài tử, nàng quá mức thống khổ, bây giờ ngẫm lại, chuyện này có quá nhiều chỗ sơ hở.
Vân Sơ cụp mắt, che giấu tất cả cảm xúc.
Lần nữa ngẩng đầu, gương mặt vẫn là vẻ bình thản không gợn sóng: “Mong hầu gia đừng lấy chuyện hài tử ra ép buộc...”
Lời còn chưa nói xong thì bên cạnh nàng đã nhiều thêm một thân ảnh, ngay sau đó, cổ tay nàng bị người ta túm lấy, nàng bị kéo về phía sau, không cần nhìn cũng biết người tới là Tạ Cảnh Ngọc.
Sắc mặt của Tạ Cảnh Ngọc vô cùng khó coi.
Hắn ta đi uống trà với Dư đại nhân xong, vừa bước ra khỏi trà lâu thì đã nhìn thấy nữ tử nổi bật nhất trong đám người đang đứng đằng xa.
Thật không hổ là đại tiểu thư Vân gia tuyệt mỹ nhất kinh thành, trên đường kẻ đến người đi khiến người ta hoa mắt nhưng bất kỳ ai cũng không nhịn được liếc mắt nhìn nàng.
Nhưng lúc hắn ta nhìn thấy nam nhân đang đứng đối diện Vân Sơ, tâm tình của hắn ta lập tức rơi xuống đáy cốc.
Hắn ta xin lỗi Dư đại nhân rồi mau chóng qua đó, đưa tay kéo Vân Sơ ra sau lưng mình.
Hắn ta chắp tay hành lễ: “Hạ quan bái kiến hầu gia.”
“Chậc.” Tần Minh Hằng cười một tiếng: “Bổn hầu chỉ nói với Tạ phu nhân mấy câu thôi, Tạ đại nhân tưởng bổn hầu muốn ăn thịt Tạ phu nhân sao?”
Tạ Cảnh Ngọc mở miệng: “Đã không còn sớm nữa, hạ quan và phu nhân về trước, lần sau có cơ hội lại tới cửa bái phỏng hầu gia.”
Nói xong, hắn ta xoay người nhìn Vân Sơ: “Phu nhân, chúng ta về nhà thôi.”
Vân Sơ né tránh bàn tay đang duỗi tới của hắn ta, đỡ lấy Thính Sương bước lên xe ngựa.
Tạ Cảnh Ngọc cũng bước lên cùng nàng, ngồi ngay đối diện.
Cũng giống như trước đây, Vân Sơ lười nói chuyện với hắn ta, chỉ vén mành xe ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Tạ Cảnh Ngọc nghẹn một bụng tức.
Hắn ta không nhịn được mở miệng: “Tuyên Võ hầu và nàng nói chuyện gì?”
Vân Sơ bình tĩnh trả lời: “Vừa lúc đụng phải nên chào hỏi thôi.”
Tạ Cảnh Ngọc truy vấn: “Thật vậy sao?”
“Không thì thế nào?” Vân Sơ buông mành xe, nhìn thẳng vào mắt hắn ta: “Phu quân hỏi dồn hỏi ép như vậy, đang cho là ta hồng hạnh vượt tường sao?”
“Đương nhiên không phải...” Tạ Cảnh Ngọc không ngờ nàng lại nói trắng ra như vậy, có chút nghẹn lời, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Vân Sơ, hắn ta ngượng ngùng nói: “Kể từ lần Duy ca nhi đả thương thế tử Tuyên Võ hầu, lúc lên triều, Tuyên Võ hầu luôn cố ý làm khó ta, ta chỉ lo lắng hắn ta vô lễ với nàng, cho nên mới...”
Vân Sơ bình tĩnh nhìn hắn ta.
Nàng biết Tạ Cảnh Ngọc là một nam nhân dối trá, có thể không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Nếu Tần Minh Hằng nói thật thì nguyên nhân khiến Tạ Cảnh Ngọc phải dùng hai t.h.i t.h.ể giả mạo để gạt nàng là gì?
Đó là hài tử của nàng, cũng là cốt nhục huyết mạch Tạ gia, nàng thật không muốn tin Tạ Cảnh Ngọc đã làm mất t.h.i t.h.ể của hài tử...
“Phu nhân, làm sao vậy?”
Dưới cái nhìn chăm chú của Vân Sơ, Tạ Cảnh Ngọc rất mất tự nhiên, không nhịn được sờ lên mặt mình.
Vân Sơ lắc đầu, không nói nữa.