Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 125



Xe ngựa nhanh chóng về tới cửa Tạ phủ.

Sáng sớm ra cửa về Vân gia, sau đó lại ra ngoại ô, trên đường còn bị trì hoãn nên lúc về tới phủ cũng đã là chạng vạng.

Dưới ánh hoàng hôn ráng chiều, hai người sóng vai cùng nhau, hai chiếc bóng kéo thật dài.

Hạ thị đứng trong sân, liếc mắt là thấy hai người đang cùng nhau bước vào, nam nhân cao lớn tuấn tú, nữ nhân thanh nhan tuyệt sắc, thật là một đôi bích nhan.

Nàng ta đè nén cảm xúc trong lòng, bước qua hành lễ: “Đại nhân, phu nhân.”

“Ta còn có chuyện cần xử lý, về trước đây.”

Vân Sơ không thèm nói thêm một câu thừa thãi nào, xoay người đưa nha hoàn rời đi.

Tạ Cảnh Ngọc nhìn theo bóng dáng nàng, khẽ thở dài.

“Đại nhân.” Hạ thị mở miệng nói: “Sáng sớm phu nhân rời phủ một mình, sao bây giờ lại về cùng đại nhân?”

Tạ Cảnh Ngọc thuận miệng trả lời: “Gặp trên đường.”

“Sao phu nhân còn đổi xiêm y vậy?” Gần đây Hạ thị vẫn bán đồ thêu kiếm sống, rất hiểu biết các loại vải vóc: “Xiêm y trên người phu nhân được may từ gấm thủy vân hiếm có của Giang Nam, chỉ có nhà huân quý mới dùng nổi, Vân gia giàu có như vậy sao?”

Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên trầm xuống.

Hắn ta là nữ tế của Vân gia, rất rõ tuy Vân gia là phủ Nhất phẩm tướng quân nhưng cũng không tính là quá giàu có, căn bản không mua nổi loại vải vóc đắt đỏ đó.

Hắn ta nhanh chóng về viện của mình, lạnh giọng nói: “Đến Vân gia hỏi thăm một chút, phu nhân đã ở đó bao lâu.”

Gã hầu làm việc rất nhanh, chưa đến nửa canh giờ đã quay lại trả lời: “Phu nhân ở lại Vân gia dùng cơm, qua giữa trưa được một khắc mới rời đi.”

Tạ Cảnh Ngọc nện chung trà trên tay lên bàn.

Qua giữa trưa một khắc đã rời khỏi Vân gia, vì sao tới lúc chạng vạng vẫn còn ở trên phố.

Chẳng lẽ sau khi rời Vân gia, nàng đã đến phủ Tuyên Võ hầu...

Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, rốt cuộc Tạ Cảnh Ngọc cũng không nhịn được, cất bước tới Sanh Cư.

Vân Sơ vừa ngồi xuống bàn ăn, trong đại sảnh có bố trí băng nên rất mát mẻ, nhóm nha hoàn lục tục bưng đồ ăn lên.

Nàng vừa cầm đũa muốn dùng cơm thì đã nghe thấy tiếng hành lễ của tiểu nha hoàn bên ngoài: “Đại nhân, phu nhân đang dùng cơm, để nô tỳ vào bẩm...”

Tiểu nha hoàn nói còn chưa nói xong thì Tạ Cảnh Ngọc đã vào thiên thính, trực tiếp ngồi cạnh bàn ăn. Vân Sơ bình tĩnh sau bảo: “Lấy thêm một bộ chén đũa.”

Tạ Cảnh Ngọc thản nhiên nhìn Vân Sơ, hắn ta nhớ rõ nàng có một kiện áo ngoài trông như thế này, đại khái đã từng mặc hai ba lần, nếu không nhìn kỹ thì còn tưởng rằng cái nàng đang mặc chính là cái từng mặc trước đó, trên thực tế vẫn có điểm khác nhau, dù là màu trắng nhưng vẫn có chỗ không giống nhau.

Bộ xiêm y này rõ ràng là để che giấu tai mắt của người khác.

Tại sao nàng lại phải đổi áo ngoài, chỉ đổi có áo ngoài thôi hay cả bên trong cũng đổi?

Hắn ta cầm đũa tùy tiện ăn vài miếng.

Thấy Vân Sơ đã ăn được kha khá, hắn ta mới lạnh lùng nói: “Đều lui ra đi.”

Thính Sương nhìn về phía Vân Sơ.

Vân Sơ cười cười, vừa lúc nàng cũng muốn tán gẫu với hắn ta một chút, nàng vẫy vẫy tay, nha hoàn bà tử trong phòng đều lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong phòng trở nên an tĩnh.

“Phu nhân, chiều nay nàng đi đâu?” Tạ Cảnh Ngọc trực tiếp mở miệng hỏi: “Nàng và Tuyên Võ hầu thật sự chỉ đụng mặt trên đường sao?”

Vân Sơ rũ mắt uống ngụm trà.

Nếu không phải đã biết nam nhân này từng dâng nàng cho Tuyên Võ hầu đã ổn định tai họa ập xuống Tạ gia thì nàng sẽ cho rằng hắn ta đang quan tâm tới nàng thật.

Hắn ta đã làm ra loại chuyện đê tiện như vậy, còn có tư cách tới chất vấn nàng?

Còn không đợi nàng mở miệng, Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên đứng lên, cúi người về phía trước, bắt lấy tay Vân Sơ, sau đó lại bất ngờ kéo áo ngoài của nàng, đập vào mắt hắn ta là một bộ xiêm y chưa từng thấy qua.

“Tại sao nàng lại thay y phục, cả trong cả ngoài đều đổi!” Tạ Cảnh Ngọc tức giận siết c.h.ặ.t t.a.y nàng: “Rốt cuộc nàng và Tuyên Võ hầu đã làm cái gì?!”

“Lúc ngươi để ta lại phủ Tuyên Võ hầu một mình, sao không nghĩ tới mấy chuyện này?” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Tuyên Võ hầu nói với ta, trong ly trà ngươi đưa cho ta lúc ở hầu phủ ngày đó có bỏ thuốc mê. Ta còn đang nghi ngờ sao ta lại bất tỉnh ở hầu phủ cả một buổi trưa, phu quân không muốn giải thích gì sao?”

Tạ Cảnh Ngọc chột dạ: “Hắn ta nói gì với nàng?”

“Chỉ một chuyện này là đủ khiến ta chấn kinh rồi, còn có việc gì mà ta không biết sao?” Vân Sơ đẩy Tạ Cảnh Ngọc ra, ánh mắt sắc bén: “Nếu ngươi không nói rõ thì ta cũng không ngại tới phủ Tuyên Võ hầu hỏi rõ ràng.”

Tạ Cảnh Ngọc siết chặt nắm tay.

Chuyện này không có cách nào để giải thích, dù có giải thích rõ ràng thì chỉ cần Tần Minh Hằng nhắc lại đêm động phòng hoa chúc kia với Vân Sơ thì hắn ta sẽ rơi vào thế bị động.

Hắn ta nhướng mày, thất vọng nói: “Phu nhân, nàng tình nguyện tin tưởng một người ngoài chứ không tin trượng phu của mình sao, ta là người thế nào, nàng hiểu rõ hơn ai hết mà.”

Vân Sơ cười lạnh.

Đúng vậy, không có người nào biết rõ Tạ Cảnh Ngọc nhu nhược và dối trá như nàng.