Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 128:




Tạ Phinh nhớ rõ lời Phó ma ma dạy bảo, dù nghe được lời gì thì cũng không thể để lộ ra cảm xúc của mình, nàng ta ổn định tinh thần, lạnh lùng nói: “Đào di nương đang nói chuyện buồn cười gì vậy, mẫu thân ta là Vân đại tiểu thư của phủ Tướng quân, ta là đại tiểu thư Tạ gia, sao lại giống loại hạ nhân như Hạ thị chứ, đừng có nói mấy lời vũ nhục ta!”
Nàng ta cất bước rời đi.
Đào di nương nhíu mày, từng câu từng chữ của đại tiểu thư đều ngập tràn sự ghét bỏ và khinh thường Hạ di nương, chẳng lẽ nàng ta đoán sai rồi sao?
Hạ thị cúi đầu, siết chặt ngón tay, nhanh chóng lui ra.
Vân Sơ phát hiện bản thân căn bản không có tâm tư làm chuyện gì.
Thính Sương đi tra chuyện xảy ra vào ngày hôm đó, ít nhất phải ba ngày mới tra ra.
Nàng dứt khoát cho người chuẩn bị xe, đến thôn trang suối nước nóng ở thành bắc xem thử thế nào, đã nhiều ngày như vậy, hẳn là thôn trang đã thay đổi rất nhiều.
Xe ngựa đi khoảng nửa canh giờ thì đã tới cổng thôn trang.
Lần trước tới đây, khắp nơi đều là cỏ dại cao ngang thân người, hiện tại đã được dọn dẹp sạch sẽ, lộ ra diện mạo nguyên thủy vốn có của thôn trang.
Năm đó chỗ này là nhà tổ của Ngô gia, tốn rất nhiều công sức của cải để xây dựng phòng ở, dù hai mươi năm không có người ở thì vẫn không đến mức rách nát.
Tất nhiên vẫn phải tu sửa vài chỗ, đặc biệt là tường viện, góc nhà, mái hiên, nóc nhà...
“Phu nhân thật là có tầm nhìn!” Trần Đức Phúc vô cùng bội phục: “Thì ra thôn trang này có một suối nước nóng ở sau núi, cụ thể lớn bao nhiêu thì phải đợi khai phá hoàn toàn mới biết được.”
Tốn hết ba ngàn lượng mua thôn trang này về, sửa sang toàn bộ, khai phá suối nước nóng, tu sửa suối nước nóng cũng phải tốn hết bảy tám ngàn lượng bạc.
Nhưng dựa vào suối nước nóng này, mỗi một mùa đông có thể kiếm về ít nhất chục ngàn lượng, đây chỉ mới là ước tính thấp nhất.
Vân Sơ theo Trần Đức Phúc ra sau núi, vừa đến nơi thì đã thấy Cửu Nhi mặc y phục xanh lơ đang bưng trà giải nhiệt cho thợ thi công.
Nàng dừng chân dò hỏi: “Trần bá cảm thấy Cửu Nhi là người thế nào?”
“Là một nha đầu thành thật.” Trần Đức Phúc trả lời: “Thân thể con bé yếu ớt nhưng lại không dám lười biếng nghỉ ngơi, công nhân khởi công giờ nào thì con bé sẽ bắt đầu làm việc giờ đó, lúc mới tới đây da dẻ tinh tế trắng nõn, mới qua mấy ngày đã bị phơi đen thành như vậy.”
Nghe thấy tiếng nói chuyện, Cửu Nhi quay đầu nhìn, thấy Vân Sơ tới, nàng ấy vội vàng buông ấm trà tới thỉnh an.
Vân Sơ mở miệng nói: “Đã khai phá được một phần suối nước nóng, ngươi cứ ngâm trước đi, đại phu nói một ngày phải ngâm ít nhất nửa canh giờ.”
Cửu Nhi cúi đầu: “Phu nhân, Cửu Nhi mệnh tiện, đừng nên làm bẩn bể nước nóng kia.” “Cũng không phải cho ngươi ngâm không.” Vân Sơ thản nhiên nói: “Chưa có ai từng ngâm suối nước nóng này, không biết ngâm xong sẽ có tác dụng gì, phải nhờ ngươi ghi chép lại, ngâm một khắc sẽ có cảm giác gì, nửa canh giờ sẽ thấy thế nào, độ ấm của mỗi bể không giống nhau, cảm thụ cũng không giống nhau, ngươi đều phải thử một lần, một tháng sau ta sẽ tới hỏi ngươi.”
Cửu Nhi động lòng: “Vâng, phu nhân.”
Nàng ấy biết phu nhân muốn nàng ấy bỏ xuống gánh nặng tâm lý đi ngâm suối nước nóng nên mới sắp xếp phần việc này cho nàng ấy.
Sau này cái mạng tiện của nàng ấy chính là của phu nhân, dù phu nhân muốn nàng ấy lên núi đao xuống biển lửa, nàng ấy cũng sẽ đồng ý không chớp mắt.
Đang nói thì lại thấy Ngô phu nhân xách quải trượng bước ra từ căn nhà tranh ở phía sau, vừa thấy Vân Sơ, Ngô phu nhân đã giàn dụa nước mắt: “Tạ phu nhân, ngươi là ân nhân cứu mạng của con ta, là đại ân nhân của Ngô gia ta, ta làm trâu làm ngựa cũng khó mà báo đáp ân tình của người...”
Ba ngày trước, nhi tử của bà ấy đã theo Tư thần y về Thanh Châu chữa bệnh, nếu không nhờ Tạ phu nhân làm người trung gian, cả đời này bọn họ cũng không thể gặp được Tư thần y.
Có Tư thần y, nhi tử của bà ấy chắc chắn sẽ nhặt được cái mạng về, bà ấy cũng có thể vui vẻ xuống mồ, nói với liệt tổ liệt tông của Ngô gia, Ngô gia bọn họ không có đoạn tuyệt hương khói!
Vân Sơ đỡ Ngô phu nhân dậy: “Nếu ta đã mua thôn trang của tổ tiên Ngô gia, thuận tay giúp Ngô thiếu gia chữa bệnh cũng không thành vấn đề, Ngô phu nhân đừng làm như vậy, thật khiến ta tổn thọ mà.”
Ngô phu nhân còn đang muốn nói gì thì đã thấy gã hầu tới thì thầm gì đó với Trần Đức Phúc, Trần Đức Phúc bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: “Phu nhân, tra được thân phận của Hạ di nương rồi!”
Một tháng trước, Hạ Húc vì thiếu nợ người ta mà bị ép rời kinh, từ lúc đó, Vân Sơ đã sắp xếp người theo dõi hắn ta.
“Sau khi Hạ Húc rời kinh thì vẫn đi về hướng Ký Châu.” Gã hầu cúi đầu bẩm báo: “Quê quán của hắn ta cũng không phải Ký Châu mà là thôn Dương Liễu cách thành Ký Châu hơn ba mươi dặm, tiểu nhân vào thôn tra thì biết được tên thật của Hạ Húc là Hà Húc, hắn ta vốn dĩ mang họ Hà. Trần bá bảo tiểu nhân hỏi thăm nữ tử tên Hạ Linh Huỳnh, chỉ là ở đó không có nhà nào họ Hạ, tiểu nhân cái khó ló cái khôn, đổi Hạ thành Hà mới hỏi thăm được, thật sự có người tên Hà Linh Huỳnh, là thân muội của Hạ Húc.”
Tay Vân Sơ khựng lại.
Chẳng trách nàng tra khắp kinh thành mà không tìm được nhà nào họ Hạ, thì ra phải là họ Hà.
“Tiểu nhân đi tìm lý chính hỏi thăm, vừa nhắc tới người Hà gia thì lý chính lại giữ kín như bưng, hút t.h.u.ố.c lá sợi không nói một lời, tiểu nhân đưa bạc cho lý chính, lý chính lại trực tiếp đóng cửa không thèm nói chuyện với tiểu nhân nữa... Tiểu nhân ở Ký Châu hơn nửa tháng, nói chuyện với mấy lão thái thái trong thôn kia mấy bận mới biết được người Hà gia hai mươi năm trước mới dọn vào thôn, tất cả đều là lão nhân phụ nhân và hài tử chưa tới bảy tuổi, ai nấy đều trọng thương, thảm không nỡ nhìn, tháng đầu tiên chuyển tới thôn, Hà gia đã bệnh c.h.ế.t bảy tám người...”
“Tiểu bối Hà gia, cũng chính là người đồng lứa với Hạ Húc cũng đã c.h.ế.t hết, chỉ còn lại hai huynh muội bọn họ, toàn tộc dốc hết sức lực tìm cho Hà Linh Huỳnh một nhà chồng tốt, nhưng tiểu nhân vô năng, không hỏi thăm được Hà Linh Huỳnh đã gả tới nhà nào.”
Trần Đức Phúc hoảng hốt: “Phu nhân, hơn hai mươi năm trước không phải kinh thành cũng có một nhà họ Hà đã bị xóa sổ sao, hay là...”
Hai mươi năm trước, Vân Sơ vẫn chưa sinh ra, nhưng nàng cũng nghe người nhà nhắc tới chuyện này.
Lúc ấy gia chủ Hà gia Hà đại nhân là Hộ bộ Thượng thư, năm ấy vừa lúc gặp đại hạn, bảy tám tỉnh phía nam đều gặp nạn, triều đình đưa xuống hai trăm ngàn lượng bạc trắng cứu tế, nhưng lúc số bạc này được đưa tới phía nam thì chỉ còn lại khoảng hai mươi ngàn lượng... Vô số nạn dân c.h.ế.t đói, vô số người trôi giạt khắp nơi, một lượng lớn bá tánh tụ tập khởi nghĩa... Tóm lại hậu quả rất nghiêm trọng.
Sau khi ổn định tình hình, triều đình tra rõ chuyện cứu tế, lần đó đã tra được Hộ bộ từ trên xuống dưới đều tham ô, rút ruột từ trong ra ngoài.
Gia chủ Hà gia làm Hộ bộ Thượng thư, tuy không trực tiếp tham ô nhưng cũng nhận hối lộ của đám quan lại tham ô đó, trên dưới một lòng qua mắt Hoàng Thượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.