Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 130:




Vân Sơ chân trước vừa rời thư phòng thì Tạ Cảnh Ngọc đã chạy tới Bích Hà Viên của Hạ thị.
Hạ thị đang thêu thùa may vá, thấy Tạ Cảnh Ngọc đến thì ngạc nhiên đứng lên: “Sao đại nhân lại tới?”
Từ sau khi nàng ta trở thành di nương của Tạ phủ, đại nhân chưa bao giờ đặt chân tới sân của nàng ta, nàng ta cũng không dám cầu mong xa vời.
Chưa bao giờ kỳ vọng nên đương nhiên sẽ cảm thấy vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
Nàng ta vội vàng bưng trà đặt vào tay Tạ Cảnh Ngọc.
Tạ Cảnh Ngọc nhận chung trà uống một ngụm, ánh mắt dừng trên người Hạ thị.
Lần đầu tiên hắn ta gặp Hạ thị, cả hai chỉ mới mười bốn, khi đó nàng ta vẫn còn mang họ Hà.
Hiện giờ hắn ta hai mươi tám, nàng ta cũng cùng một tuổi, chẳng qua sau mấy năm sinh con nuôi con, sau này lại vào Tạ phủ làm nô tỳ, ngày đêm làm lụng vất vả, nàng ta còn cố ý ăn mặc theo lối già nua, khiến bản thân trông cứ như phụ nhân ba mươi lăm tuổi.
Nếu nàng ta thay váy áo hồng nhạt vàng nhạt này nọ, đeo thêm một ít trang sức, vẽ mi vẽ mày, Phinh tỷ nhi sẽ trông giống nàng ta như đúc.
Hạ thị bị hắn ta nhìn như vậy thì có chút lo sợ bất an: “Đại nhân?”
Tạ Cảnh Ngọc mở miệng: “Ngươi không thấy Phinh tỷ nhi càng lớn càng giống ngươi sao?”
Hai tay Hạ thị cứng đờ: “Đại nhân, thiếp thân đã tận lực che giấu.”
Nàng ta luôn mặc y phục khó coi nhất, cũng không trang điểm chải chuốt gì, ngoài một cây trâm bạc cũng không dùng thêm bất kỳ trang sức gì.
Dù bị đại nhân vắng vẻ nhưng nàng ta cũng không dám trang điểm hoa hòe lộng lẫy đi tranh sủng... Nàng ta cũng sợ bị người khác nhìn ra bản thân là mẫu thân thân sinh của Phinh tỷ nhi.
“Về sau ngoại trừ việc thỉnh an mỗi ngày, ngươi cứ ở trong viện của mình đừng ra ngoài.” Tạ Cảnh Ngọc đứng lên: “Nghe nói Doãn ca nhi bị bệnh, người đâu rồi?”
Hạ thị khựng lại.
Đại nhân tới chỗ nàng ta là để thăm Doãn ca nhi sao?
Nàng ta che giấu ý cười khổ, đưa Tạ Cảnh Ngọc đi vào sương phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa, Tạ Thế Doãn đang nằm trên giường ngủ.
Vừa nghe thấy tiếng động, Tạ Thế Doãn lập tức tỉnh lại, nó thấy Tạ Cảnh Ngọc đi vào, cái gì cũng không nghĩ đã lập tức bò xuống giường, kéo tay áo Tạ Cảnh Ngọc, khóc lóc nói: “Phụ thân, con muốn về với di nương.”
Tạ Cảnh Ngọc đỡ nó dậy: “Di nương con phạm sai lầm, chờ nàng sửa sai thì ta sẽ cho nàng tới đón con.”
Hạ thị nhẹ nhàng thở ra.
Doãn ca nhi được nuôi dưỡng ở chỗ nàng ta, tất cả phân lệ cũng được chuyển tới Bích Hà Viên, nàng ta vốn dĩ đang rất thiếu thốn, có tiền tiêu vặt hằng tháng của Doãn ca nhi là có thể giải quyết được rất nhiều việc.
“Doãn ca nhi, đừng khóc.” Hạ thị đi lên: “Chờ con khỏe lại, ta sẽ đưa con đi thăm Vũ di nương.”
Tạ Thế Doãn khóc to, phụ thân không đồng ý với nó, nó còn có thể cầu xin ai đây.
Nó vốn đang bị bệnh, khóc lóc một hồi cũng ngủ mất.
“Đại nhân, Doãn ca nhi cảm lạnh nên mới khóc nháo một chút, không sao đâu.” Hạ thị mở miệng: “Cũng đã sắp tới giờ cơm chiều rồi, hay là đại nhân ở lại Bích Hà Viên dùng cơm đi?”
Tạ Cảnh Ngọc lạnh lùng nói: “Không cần.” Hắn ta cất bước rời khỏi Bích Hà Viên.
Chỉ một lúc sau, có một tiểu nha hoàn quay về bẩm báo: “Di nương, đại nhân tới viện của Vũ di nương.”
Hạ thị siết chặt nắm tay, lấy một khối bạc vụn ném cho tiểu nha hoàn: “Tiếp tục theo dõi, khi nào đại nhân rời đi thì về báo với ta một tiếng.”
Tiểu nha hoàn nhận bạc, vui vẻ đi làm việc.
“Xem ra là ta đã coi khinh ngươi.”
Hạ thị xụ mặt.
Nàng ta còn tưởng đại nhân bận rộn nên mới không ở lại dùng cơm, không ngờ lại tới viện của con tiện nhân Thính Vũ kia.
Nàng ta thoáng nhìn sương phòng của Tạ Thế Doãn, nghĩ đến chuyện Đào di nương âm thầm nói nàng ta và Phinh tỷ nhi giống nhau, một ý niệm dần dần trỗi dậy trong đầu nàng ta.
Sân viện của Thính Vũ rất nhỏ, cũng rất hẻo lánh, chỗ tốt duy nhất là nơi này có một phòng bếp nhỏ.
Nàng ta làm mấy món tinh xảo ngon miệng, cố ý bảo nha hoàn đi mời Tạ Cảnh Ngọc tới, không ngờ người lại tới thật.
Mấy năm nay, nàng ta cảm giác thẹn với phu nhân nên cũng không dám lợi dụng trù nghệ của mình để tranh sủng, hiện giờ, vì Doãn ca nhi, nàng ta không thể không dùng chút thủ đoạn.
“Đại nhân, nếm thử món củ cải chua ngọt này đi.”
Thính Vũ đứng bên cạnh bàn ăn hầu hạ Tạ Cảnh Ngọc dùng cơm.
Tạ Cảnh Ngọc không phải người có quá nhiều ham muốn, dù là ham muốn xác thịt hay ham muốn về mặt ăn uống đều được hắn ta khống chế trong phạm vi cho phép.
Nhưng gần đây thời tiết quá nóng, khiến người ta chẳng buồn ăn uống, hắn ta biết Thính Vũ am hiểu trù nghệ nên mới thuận thế theo tiểu nha hoàn kia tới đây, quả nhiên, một bàn món ngon khiến hắn ta không thể dừng đũa, ăn một hơi hết một bát cơm.
Dùng cơm xong thì sắc trời cũng ngả đen, Thính Vũ đặt tay lên vai Tạ Cảnh Ngọc: “Đại nhân mệt mỏi một ngày, để thiếp thân hầu hạ ngài đi.”
Tạ Cảnh Ngọc thờ ơ nói: “Trong lòng ngươi nghĩ gì ta rất rõ ràng.”
Còn không phải đang mong hắn ta nhả ra, cho Doãn ca nhi trở về sao?
Sắc mặt Thính Vũ cứng đờ, cúi đầu nói: “Đại nhân, thiếp thân chỉ muốn gặp mặt Doãn ca nhi nhiều hơn một chút, cầu xin đại nhân cho thiếp thân một cơ hội.”
Tạ Cảnh Ngọc tự nhận bản thân là một vị phụ thân đủ tư cách, lúc nãy thấy Tạ Thế Doãn như vậy, hắn ta cũng có chút mềm lòng.
Hài tử mới ba tuổi, sao có thể tách khỏi thân nương?
Hắn ta mở miệng: “Nếu ngươi an phận thủ thường, sớm muộn cũng có ngày Doãn ca nhi trở lại trong viện của ngươi.”
Thính Vũ nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, bàn tay đặt trên vai Tạ Cảnh Ngọc càng thêm có lực.
Tạ Cảnh Ngọc ban ngày ra ngoài hô mưa gọi gió, buổi tối có di nương hầu hạ xuân phong đắc ý, lúc này chỉ muốn cảm thán một câu nhân gian đáng giá.
Đêm hôm nay Thính Vũ cũng vô cùng thỏa mãn.
Không biết đã tới giờ nào, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa của nha hoàn.
Thính Vũ mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.