Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 131



Nàng ta vội vàng mặc xiêm y, ra ngoài quát khẽ: “Không thấy đại nhân còn đang nghỉ ngơi sao, gõ cái gì mà gõ, một chút nhãn lực cũng không có.”

Vất vả lắm đại nhân mới có một ngày hưu mộc, nàng ta cũng muốn cho đại nhân nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, đợi lát nữa tỉnh dậy là có thể ăn cháo hầm ngũ cốc nàng ta làm để dưỡng dạ dày.

“Di nương, không xong rồi, đã xảy ra chuyện!” Tiểu nha hoàn sắp khóc tới nơi: “Đào di nương sắp sinh!”

Thính Vũ nhíu mày.

Theo lý thuyết thì còn một tháng nữa Đào di nương mới lâm bồn, sao lại sinh sớm như vậy. . ngôn tình sủng

Nhưng chỉ có thể nói là Đào di nương nói chuyện không biết nể nang, bản thân không tích đức nên mới khiến hài tử sinh non, thật là đáng đời.

Nàng ta nhẹ giọng nói: “Đào di nương sắp sinh thì mau đi tìm phu nhân, phu nhân sẽ sắp xếp mọi chuyện, đại nhân là nam tử, không giúp được gì.”

Tiểu nha hoàn vội vã nói: “Đào di nương sinh non là do bị tam thiếu gia đẩy ngã, chảy rất nhiều máu!”

“Ngươi nói cái gì?” Thính Vũ kinh ngạc không thôi: “Một tiểu hài tử như Doãn ca nhi sao có thể đẩy ngã Đào di nương, rốt cuộc là ai vu hãm cho một tiểu hài tử, không được, ta phải đi xem!”

Lúc này, Tạ Cảnh Ngọc trong nội thất cũng bị đánh thức, lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Thính Vũ vội vàng quay lại: “Đại nhân, nha đầu nói Đào di nương bị Doãn ca nhi ngã nên sinh non, Doãn ca nhi ở Bích Hà Viên, cách sân viện của Đào di nương xa như vậy, hơn nữa Doãn ca nhi còn bị bệnh, sao có thể làm ra chuyện khốn nạn như vậy, đại nhân, ngài mau đi xem, phải làm chủ cho Doãn ca nhi.”

Tạ Cảnh Ngọc lập tức đứng dậy.

Phụ nhân sinh non không phải là chuyện nhỏ.

Hắn ta còn nhớ năm đó Vân Sơ cũng té ngã nên sinh non, chảy rất nhiều rất nhiều máu...

Sắc trời tờ mờ sáng.

Viện của Đào di nương vô cùng lộn xộn, nhóm nha hoàn không ngừng bưng nước ấm vào trong, sau đó lại bưng một chậu m.á.u đỏ ra ngoài.

Trong phòng truyền ra tiếng kêu thê lương của Đào di nương, bà đỡ hướng dẫn nàng ta dùng sức, nhưng nàng ta sinh thế nào cũng không sinh được...

Vân Sơ đứng trong viện, sắc mặt âm trầm.

Lần trước Hạ thị tính kế Đào di nương, nàng còn tưởng rằng hài tử trong bụng Đào di nương mạng lớn, có thể thuận lợi ra đời.

Không ngờ lần thứ hai bị người ta tính kế lại tới nhanh như vậy, hơn nữa tứ thiếu gia Tạ gia đời trước cũng được sinh ra vào ngày này, cũng là vào lúc rạng sáng. Dù cục diện hiện tại và đời trước không giống nhau nhưng chuyện gì vốn nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra sao?

Nàng đè nén nỗi lòng, nhìn về phía Hạ thị đang cúi đầu, còn có Tạ Thế Doãn đang bị Hạ thị nắm lấy, lạnh lùng nói: “Hạ di nương, chuyện này rốt cuộc là thế nào, ngươi mau nói rõ ràng!”

“Hồi phu nhân, mấy hôm nay Doãn ca nhi bị bệnh, vẫn luôn ngủ không ngon nên thiếp thân mới cho nó ngủ cùng, ai ngờ giờ Dần một khắc nó đột nhiên tỉnh giấc, một hai đòi đi tìm Vũ di nương.” Hạ thị cúi đầu nói: “Trời còn chưa sáng, thiếp thân sao dám để một hài tử như nó ra ngoài một mình nên mới muốn dỗ nó ngủ thêm một chút, ai ngờ nó lại cắn thiếp thân...”

Nàng ta vừa nói vừa để lộ cánh tay có dấu răng cho Vân Sơ nhìn, tiếp tục nói: “Nó cắn thiếp thân rồi lập tức chạy đi, thiếp thân vẫn luôn theo sau nó, có thể là trời chưa sáng nên Doãn ca nhi không nhìn rõ phương hướng, lại chạy tới viện của Đào di nương. Bọn hạ nhân đang giao ban, ngoài cổng viện không có ai, Doãn ca nhi lập tức vọt vào trong, chờ thiếp thân vào tới thì đã thấy Đào di nương lăn từ bậc thang xuống đất, mà Doãn ca nhi cũng bị dọa choáng váng đứng ngay đó...”

“Phu nhân, là thiếp thân sai, thiếp thân không chăm sóc tốt cho Doãn ca nhi, hại Đào di nương sinh non!

Hạ thị lộ ra vẻ tự trách.

Lúc này, Tạ Cảnh Ngọc cùng Thính Vũ cũng đã tới.

Thính Vũ vọt tới chỗ Tạ Thế Doãn, ngồi xổm xuống ôm nhi tử: “Doãn ca nhi, con mau nói với phu nhân và đại nhân là con không có đẩy Đào di nương, mau nói đi.”

Tạ Thế Doãn ngây ngốc đứng yên, không hé môi một lời.

“Nếu không nói lời nào thì ta sẽ cho rằng chuyện này do con gây ra.” Tạ Cảnh Ngọc trầm mặc: “Mới ba tuổi mà đã dám làm chuyện như vậy?”

Thính Vũ vội vàng chắn trước người Tạ Thế Doãn: “Đại nhân, Doãn ca nhi tính tình nhát gan, lúc thiếp thân nuôi dưỡng Doãn ca nhi, tới một con kiến thằng bé cũng không dám dẫm chết, tại sao vừa tới viện của Hạ di nương lại biến thành như vậy, thiếp thân không tin Doãn ca nhi làm chuyện này, xin đại nhân điều tra rõ, trả lại trong sạch cho Doãn ca nhi!”

Tạ Cảnh Ngọc đang muốn nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng bà đỡ vọng ra: “Sinh, sinh rồi, là một ca nhi!”

Tạ Cảnh Ngọc lập tức buông lỏng, sau đó lại nhíu mày: “Sao không nghe thấy tiếng hài tử khóc?”

Trước mắt hắn ta như hiện ra cảnh tượng ngày Vân Sơ lâm bồn, cũng là sinh non, cũng là từng chậu m.á.u loãng được bưng ra, cũng là hài tử vừa sinh ra đã không khóc...

Trên mặt Vân Sơ cũng chẳng có cảm xúc gì.

Quả nhiên là giống đời trước như đúc, một lúc sau đã nghe thấy tiếng khóc, chỉ là hơi yếu ớt.

“A di đà phật, hài tử không sao là tốt rồi!” Lão thái thái cùng Nguyên thị cũng chạy đến, hai người vô cùng vui sướng: “Là một ca nhi, Tạ gia chúng ta lại thêm người rồi, thật là tốt quá.”

Vân Sơ lắc đầu.

Đứa nhỏ này vừa sinh ra đã yếu ớt, được nửa tuổi còn chưa thể ngẩng đầu, hai ba tuổi chưa biết nói, cứ như một đứa đần độn thiểu năng, cuối cùng bị lão thái thái ghét bỏ...

Lão thái thái phấn khích một hồi rồi lại cúi đầu nhìn Tạ Thế Doãn đang đứng ở một góc, tức khắc giận sôi máu: “Cảnh Ngọc, Doãn ca nhi cũng quá lớn gan rồi, nếu không phải Đào di nương khỏe mạnh thì chính là một xác hai mạng, con nói xem, chuyện này phải giải quyết thế nào?”

Tạ Cảnh Ngọc nhéo nhéo ngón tay, nhìn về phía Vân Sơ: “Phu nhân, nàng nói đi?”