Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 132:




Vân Sơ thản nhiên mở miệng: “Không bằng chờ Đào di nương khỏe lại rồi nói, ta phải hỏi Đào di nương xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Lúc này, bà đỡ ôm hài tử bước ra, là một ca nhi trắng nõn sạch sẽ, hài tử nhắm hai mắt nằm trong chăn.
Tạ Cảnh Ngọc chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, Nguyên thị lại rất yêu thương, ôm vào n.g.ự.c hồi lâu rồi mới giao cho nhũ mẫu.
Vân Sơ không ôm hài tử, cất bước vào phòng sinh xem tình huống của Đào di nương.
“Vũ di nương, ngươi mau hỏi Doãn ca nhi xem rốt cuộc tình huống là thế nào!” Tạ Cảnh Ngọc lạnh lùng nói: “Hạ di nương, ngươi đi theo ta!”
Hạ thị mím môi, cúi đầu theo Tạ Cảnh Ngọc vào trong sương phòng.
Vừa vào trong, sắc mặt của Tạ Cảnh Ngọc đã trầm xuống: “Hà Linh Huỳnh, nói, có phải là ngươi không?”
Hạ thị nghe thấy tên thật của mình, phút chốc trở nên hoảng hốt, ngày tháng bọn họ gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau cứ như đã xa cách một đời.
“Ngọc Lang, ta không có.” Nàng ta mở miệng: “An ca nhi đã lớn, có thành tựu, ta không cần thiết phải làm như vậy...”
“Không phải ngươi vậy thì là ai!” Tạ Cảnh Ngọc phẫn nộ: “Một tháng trước ngươi tính kế không thành, bây giờ lại tiếp tục, lần này còn lợi dụng một hài tử như Doãn ca nhi! Nếu không phải ta đủ hiểu ngươi thì sẽ không nghĩ chuyện này có liên quan tới ngươi, mưu kế này của ngươi vừa muốn hại c.h.ế.t hài tử chưa ra đời, vừa muốn ta giận dữ tiễn Doãn ca nhi đi xa, như vậy không có ai trong Tạ phủ này có thể uy h.i.ế.p địa vị của An ca nhi đúng không?”
Hắn ta thiếu chút nữa đã tin lời Hạ thị, còn tưởng là Doãn ca nhi đẩy Đào di nương thật.
Nhưng ngẫm lại, Doãn ca nhi mới ba tuổi, còn đang bị bệnh, trời còn chưa sáng, một hài tử không hiểu chuyện tới cỡ nào mới chạy tới đây làm loạn.
Nhất định là Hạ thị đã nói gì đó với Doãn ca nhi.
“Thật không ngờ ngươi lại thủ đoạn như vậy!” Tạ Cảnh Ngọc nheo mắt: “Bốn năm trước Vân Sơ té ngã sinh non, có phải cũng là bút tích của ngươi không! Ta thật là đã nhìn lầm ngươi!”
Năm đó Vân Sơ mang thai, hắn ta đã đưa Hạ thị về Tạ gia, làm một ma ma quản sự trong viện của hắn ta.
Đợi đến khi hài tử của Vân Sơ c.h.ế.t yểu, nàng mất đi khả năng sinh sản, hắn ta mới lợi dụng thời cơ lần lượt đón ba hài tử bên ngoài về.
Vốn cảm thấy mọi chuyện quá mức lợi, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy thật đáng sợ.
Tuy rằng hắn ta chán ghét hài tử trong bụng Vân Sơ không phải huyết mạch của Tạ gia nhưng chưa bao giờ có ý định khiến hài tử sinh non c.h.ế.t yểu...
Hắn ta thấy sắc mặt Hạ thị thay đổi, chỉ cảm thấy như có một đạo sấm sét đang đánh xuống đầu mình.
Hắn ta chưa bao giờ nói với Hạ thị hai hài tử kia không phải của hắn ta, sao Hạ thị dám ra tay với đương gia chủ mẫu...
Có thể động thủ với Vân Sơ thì chuyện nàng ta liên tiếp xuống tay với Đào di nương cũng không phải không có khả năng...
“Đại nhân, ngài nhìn ta bằng ánh mắt như vậy làm gì, có phải thấy ta độc ác không?” Hạ thị cười: “Ngài xem trọng ta quá rồi, nha hoàn bên cạnh phu nhân trung thành tận tâm như vậy, ta nào có cơ hội, ngược lại là ngài, bốn năm trước, ngài trực tiếp ném hai hài tử vẫn còn hơi thở kia đi, ngài tốt đẹp hơn ta ở chỗ nào?” Tim Tạ Cảnh Ngọc như bị người ta bóp chặt.
“Còn nữa, hài tử còn chưa sinh hạ không được coi là một mạng người, ta có làm gì thì cũng không đến mức hại c.h.ế.t một người.” Hạ thị gằn từng chữ một: “Hai đứa nhỏ kia là cốt nhục của Tạ gia, ngài lại ném bọn nó tới nơi băng thiên tuyết địa... Ta biết ngài làm như vậy là để phu nhân có thể toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng An ca nhi, ta biết ngài là muốn tốt cho An ca nhi nên vẫn luôn giữ kín bí mật này trong lòng, cho dù phu nhân nghiêm hình bức cung, ta cũng chưa từng lộ ra một chữ...”
Nàng vốn định tới tìm Tạ Cảnh Ngọc để thuật lại những lời Đào di nương nói, còn cách vài bước thì lại nghe được chuyện gì đó của bốn năm trước.
Nàng lập tức ra hiệu bảo hai nha hoàn bên cạnh bước đi thật nhẹ nhàng.
Nàng mau chóng lặng lẽ đi tới cửa sương phòng.
Âm thanh bên trong không quá rõ ràng nhưng có thể nghe được từng câu đứt quãng.
“...Hài tử còn hơi thở... bị ném đi...”
“... Hai đứa nhỏ chính là cốt nhục Tạ gia...”
“Ném tới nơi băng thiên tuyết địa...”
“Oanh”, m.á.u toàn thân nàng như vọt lên đỉnh đầu, toàn thân cơ hồ không đứng vững.
Thính Sương và Thính Phong tất nhiên cũng nghe được những lời vừa rồi, đồng tử hai người bọn họ kịch liệt co rút, hoàn toàn không thể tin vào những điều bản thân vừa nghe thấy.
Thính Phong là người nóng tính, duỗi tay muốn đẩy cửa ra.
Thính Sương bắt lấy tay Thính Phong, đỡ lấy Vân Sơ, nhỏ giọng run rẩy: “Phu nhân?”
Hai chân Vân Sơ mềm nhũn đứng không vững, nắm chặt lấy tay Thính Sương.
Nàng biết bây giờ xông vào thì Tạ Cảnh Ngọc cùng Hạ thị cũng chỉ nói là nàng nghe lầm.
Sao bọn họ có thể thừa nhận chuyện này chứ...
Vân Sơ ra hiệu, Thính Sương cùng Thính Phong đỡ nàng rời khỏi chỗ đó, quay về Sanh Cư.
Nàng được đỡ vào nội thất, nằm xuống giường, Thính Sương cùng Thính Phong quỳ thụp xuống, Thính Tuyết không rõ nguyên do, cũng quỳ theo.
“Chát chát chát!”
Thính Sương hung hăng đánh mình mấy bạt tai.
“Phu nhân, đều là nô tỳ sai, bốn năm trước lúc ngài sinh, nô tỳ không nên giao tiểu thiếu gia và tiểu thư cho người trong viện của đại nhân, nô tỳ thật sự không biết tiểu thiếu gia và tiểu thư còn sống, phu nhân, nô tỳ sai rồi, ngài đánh c.h.ế.t nô tỳ đi...”
Thính Phong cũng tự tát mình, khóc lóc nói: “Phu nhân, nô tỳ tội đáng c.h.ế.t vạn lần, là nô tỳ sai rồi... Nô tỳ lập tức đi hỏi đại nhân, tại sao ngài ấy lại nhẫn tâm như vậy, sao có thể ném thân sinh cốt nhục của mình giữa trời tuyết, ông trời ơi, hài tử còn nhỏ như vậy, có thể sống được sao...”
Thính Tuyết đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai mắt trợn to, hoàn toàn không thể tin được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.