Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 134:




Sau khi tiết mục thỉnh an buổi sáng kết thúc, Vân Sơ tìm đến viện của Đào di nương.
Đào di nương còn trẻ nên dù có sinh non thì thân thể cũng không bị ảnh hưởng nhiều, đã có thể ngồi dậy ôm hài tử.
Thấy Vân Sơ bước vào, nàng ta vội vàng giao hài tử cho nhũ mẫu, vẻ mặt buồn bã nói: “Phu nhân, ngài phải làm chủ cho thiếp thân, thiếp thân bị tam thiếu gia đẩy ngã nên hài tử mới sinh non, phu nhân ngài xem xem, hài tử nhỏ như vậy, cũng không biết có nuôi sống được không, đều là tam thiếu gia sai! Nhưng đại nhân lại nói đây là chuyện ngoài ý muốn, cũng không xử lý tam thiếu gia, bảo thiếp thân làm sao nuốt trôi cục tức này...”
Vân Sơ bước qua, thoáng nhìn tiểu hài tử nằm trong tã lót.
Đứa nhỏ này chỉ sinh non một tháng mà đã nhỏ như vậy, đôi nhi nữ kia của nàng sinh non gần hai tháng, e là sẽ càng nhỏ hơn...
Vất vả lắm mới nuôi lớn được đứa bé này, nhưng lại là một kẻ ngu si đần độn... Nếu đôi nhi nữ kia của nàng may măn sống sót, không biết sẽ như thế nào...
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này là chóp mũi của Vân Sơ lại có chút chua xót.
Nàng đèn nén cảm xúc, ngồi trên ghế cạnh mép giường, mở miệng nói: “Đào di nương, ngươi thật sự tin một hài tử mới hơn ba tuổi, còn chưa tới bốn tuổi sẽ ác độc đến mức cố ý đẩy ngươi khiến ngươi sinh non sao?”
Đào di nương nhạy bén nghe ra thâm ý từ mấy lời này, vội truy vấn: “Thiếp thân ngu dốt, xin phu nhân nói rõ.”
Vân Sơ lắc đầu: “Có người hại ngươi một lần không thành, tự nhiên sẽ hại lần thứ hai, Doãn ca nhi cũng chỉ là bị người ta lợi dụng, đại nhân nhìn rõ điểm này nên mới không xử lý Doãn ca nhi, mà người kia là người trong lòng của đại nhân nên mới được đại nhân che chở như vậy.”
Đào di nương đột nhiên mở to hai mắt.
Một tháng trước, nàng ta đã bị Hạ di nương tính kế quá một lần, thiếu chút nữa sinh non... cho nên lần này lại là bút tích của Hạ thị sao?
Tiện nhân Hạ thị này còn ở lại Tạ gia thì nhi tử sinh non của nàng ta căn bản sẽ không sống tới lớn nổi!
“Có đại nhân che chở, ta cũng không còn cách nào.” Vân Sơ đứng dậy: “Ngươi cứ tĩnh dưỡng cho tốt đi, cố gắng chăm sóc ca nhi, sau này tránh đụng chạm nàng ta là được.”
Nàng nói xong đã lập tức rời đi.
Sắc mặt của Đào di nương âm trầm như nước.
Nàng ta không rõ tại sao đại nhân lại để tâm lão bà Hạ thị này như vậy, huyết mạch thân sinh suýt nữa đã c.h.ế.t non mà đại nhân vẫn bảo vệ tiện nhân kia!
Nàng ta càng không rõ nếu Hạ thị muốn lót đường cho hài tử của mình thì người nên bị tính kế nhất không phải là đại thiếu gia vừa đỗ đầu sao?
Từ từ, lần trước nàng ta và Giang di nương đã nói đại tiểu thư và Hạ thị trông rất giống nhau, mà đại thiếu gia và đại tiểu thư hình như có cùng một thân nương, đại thiếu gia thật sự là do Hạ thị sinh sao?
Nhưng nếu đại nhân trước khi thành thân đã có hài tử lớn như vậy, sao Vân gia lại không tra ra? Dù nói thế nào thì Hạ thị đều không thể ở lại Tạ gia, nếu không nàng ta sẽ còn mắc bẫy lần ba...
Đào di nương mím môi, nói với nha hoàn hầu hạ bên cạnh: “Ngươi đi mời Vũ di nương tới đây một chuyến, cứ nói là ta muốn hỏi cách nuôi dưỡng hài tử.”
Vân Sơ trở lại Sanh Cư.
Bước vào viện, nàng thấy Thính Phong đang rửa Lôi Công Đằng, cẩn thận phơi trên cửa sổ
Đây chính là một phần đại lễ nàng chuẩn bị cho Tạ Cảnh Ngọc.
Để thứ độc dược này chậm rãi ăn mòn lục phủ ngũ tạng của Tạ Cảnh Ngọc, để hắn ta dần dần không thể kiểm soát bản thân, để hắn ta nhìn Tạ gia diệt vong, để hắn ta xuống địa ngục.
Nàng thật hận không thể một đao thọc c.h.ế.t Tạ Cảnh Ngọc... Loại người đến cả cốt nhục của mình cũng không buông tha như hắn ta phải vĩnh viễn không được siêu sinh!
“Phu nhân.” Thính Sương bước vào, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ đã thăm dò toàn bộ người trong phủ, một đêm trước khi ngài tiến hành hạ táng tiểu thiếu gia và tiểu thư, đại thiếu gia đã tìm đến một thôn xóm gần đỉnh núi kia, đêm đó có một đôi phu thê dọn nhà ngay trong đêm, hỏi thăm mới biết bốn năm trước bọn họ cũng sinh được một đôi long phượng thai, sinh non c.h.ế.t non, được chôn trên đỉnh núi đó...”
Vân Sơ cười.
Trời cao thật là ưu ái Tạ Cảnh Ngọc, lại có thể tìm được một đôi long phượng thai cũng c.h.ế.t yểu cùng năm với nhi nữ của nàng, khiến nàng bị hắn ta lừa xoay quanh.
Sống lại một đời mà vẫn còn bị lừa, nàng thật là đáng đời.
Tạ Cảnh Ngọc và Tạ Thế An đều dối trá như nhau, nàng có hỏi thế nào cũng không hề hé môi một chữ.
Điểm đột phá nằm trên người Hạ thị.
Vốn định chờ đến khi Tạ Thế An vào Quốc Tử Giám mới vạch trần thân phận của Hạ thị, đến lúc đó chắc chắn sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.
Nhưng nàng không đợi nổi tới mùa thu.
Buổi chiều, lúc Vân Sơ đang ngồi trong viện xem sổ sách của tiệm băng thì Thính Vũ bước vào, mở miệng nói: “Phu nhân, ca nhi của Đào di nương sinh non yếu ớt, nói sao thì cũng có liên quan tới Doãn ca nhi, thiếp thân muốn đi cầu cho tứ thiếu gia một chiếc bùa bình an, coi như là thay Doãn ca nhi bồi tội, thuận đường cũng cầu cho lão thái thái một cái, xin phu nhân thành toàn.”
Vân Sơ vừa nhìn là biết nàng ta muốn làm gì, lập tức phái xa phu đưa nàng ta đi.
Trải qua tiệc mừng thọ lần đó, thân thể của lão thái thái đã không còn mạnh khỏe như trước, thường hay ho khan, bốc thuốc điều trị đã lâu nhưng vẫn không khá hơn.
Uống thuốc xong, lão thái thái nhíu mày hỏi: “Chuyện Đào di nương sinh non, Cảnh Ngọc cứ cho qua như vậy sao?”
Chu ma ma gật đầu: “Tam thiếu gia còn nhỏ, không thể làm ra chuyện như vậy, thật sự là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Lão thái thái lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.