Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 136:




Vân Sơ cũng đúng lúc lộ ra vẻ khiếp sợ: “Rốt cuộc là ai to gan như vậy, nguyền rủa ta thì thôi đi, sao có thể nguyền rủa thái thái và lão thái thái! Gần đây thân thể lão thái thái không tốt, có phải cũng liên quan tới chuyện nguyền rủa này không!”
Nàng đảo mắt nhìn về phía lão thái thái, chỉ thấy lão thái thái đang vịn vào tay Chu ma ma, rõ ràng là bị dọa cho nhũn chân.
Người càng già càng muốn sống lâu, bà già này chắc chắn không chịu nổi kích thích như vậy, n.g.ự.c lão thái thái phập phồng kịch liệt, có thể nghe rõ cả tiếng bà ta thở dốc.
“Khụ khụ khụ!”
Lão thái thái kịch liệt ho khan.
Chu ma ma vội vàng lấy khăn, lại thấy bà ta ho ra máu, tức khắc bị dọa sợ không nhẹ.
Tròng mắt vẩn đục của lão thái thái đảo quanh, nhìn về phía Hạ thị: “Là ngươi!”
Lúc Hạ nhìn thấy ba hình nhân trong tráp thì cũng vô cùng hoảng sợ, lúc này mới nhớ ra chiếc tráp này được tìm thấy trong viện của nàng ta!
Nàng ta giật mình, vội vàng nói: “Lão thái thái, thiếp thân bị oan, thiếp thân chưa từng làm những chuyện như vậy, xin lão thái thái minh xét!”
“Không phải ngươi thì là ai!” Lão thái thái giơ tay tát tới: “Tiện phụ, Tạ gia không nên tha cho ngươi!”
Năm đó tiện nhân này thông dâm với Cảnh Ngọc, Cảnh Ngọc trầm luân muốn cưới tiện phụ này làm thê, lại bị bà ta cự tuyệt, nhiều năm như vậy, tiện phụ này chắc chắn đã ghi thù.
Mà Vân Sơ lại chiếm vị trí chính thê, tiện phụ này chỉ ước gì Vân Sơ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử!
Thật cho rằng tất cả nữ nhân Tạ gia c.h.ế.t hết thì một tiện phụ không lên được mặt bàn như nàng ta sẽ được nâng lên làm chủ mẫu sao!
Nằm mơ đi!
“Lão thái thái, Hạ di nương không lý do làm như vậy!” Tạ Phinh không nhịn được nói: “Mà dù nàng ta có lòng làm như vậy thì cũng không thể nào đặt thứ này trong viện của mình, nhất định là có người cố ý hãm hại. Chuyện hôm nay là do một tay Vũ di nương thúc đẩy, khiến người ta không khỏi không nghi ngờ đây là âm mưu của Vũ di nương!”
“Đại tiểu thư thật là quá xem trọng thiếp thân.” Thính Vũ cúi đầu: “Đều là di nương, không thể vì đại tiểu thư và Hạ di nương có nét tương đồng mà ngài lại giúp đỡ Hạ di nương, bôi nhọ thiếp thân!”
Lời này khiến cho sắc mặt của Tạ Phinh lập tức thay đổi.
Tuy nàng ta cũng muốn nói giúp Hạ thị nhưng không hề muốn bản thân bị kéo vào chuyện này.
Nàng ta mím môi, không hé răng một lời.
“Hạ di nương, ta tự hỏi ta chưa từng bạc đãi ngươi, toàn bộ Tạ gia cũng không có ai bạc đãi ngươi, ngươi lại làm ra chuyện đạo trời khó dung như vậy!” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Người đâu, nhốt Hạ di nương vào phòng chứa củi, Thính Sương, cho người đi mời đại nhân về đây!”
“Thiếp thân thật là oan uổng!” Hạ thị luôn mồm biện giải: “Vũ di nương ghi hận thiếp thân cướp mất Doãn ca nhi nên mới liên thủ với đại sư kia dựng lên màn kịch này, lão thái thái, thái thái, phu nhân, thiếp thân thật là oan uổng! Có thể phái người tới viện của Vũ di nương lục soát, nàng ta làm nhiều hình nhân như vậy, chắc chắn sẽ để lại dấu vết!”
Thính Vũ âm thầm cười. Những hình nhân này đều là do Đào di nương làm ra, cũng là Đào di nương nhân lúc nửa đêm lê thân thể vừa mới sinh xong đi đặt thứ này vào trong hồ nước.
Mà nàng ta thì phụ trách bỏ bạc tìm đại sư, đổ chuyện này lên đầu Hạ thị.
Từ đầu tới đuôi, mọi chuyện đều do nàng ta và Đào di nương đích thân đi làm, cho dù nghiêm hình ép cung đám hạ nhân trong viện thì cũng không tra được gì, càng đừng là tìm được chứng cứ!
“Chuyện này cứ chờ đại nhân về tra xét rõ ràng!” Vân Sơ trầm giọng nói: “Không phải ngươi làm thì tự nhiên sẽ không đổ cho ngươi! Các ngươi còn thất thần cái gì, không mau kéo Hạ di nương xuống đi!”
Đám bà tử thô tráng bước lên, một trái một phải kéo Hạ thị đi về phía hậu viện.
Lão thái thái nhắm mắt.
Nếu không phải Hạ thị đã sinh cho Tạ gia ba hài tử, bà ta thật muốn dìm Hạ thị xuống hồ cho c.h.ế.t đuối.
Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An đồng thời hồi phủ.
Phụ tử hai người liếc nhau, đi thẳng đến Sanh Cư của Vân Sơ.
“Phu quân về rồi đó à.” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Ta vừa mới cho người tra rõ chuyện nguyền rủa lần này, xác thật là Hạ di nương làm, phu quân cho rằng nên xử lý thế nào?”
Tạ Thế An siết chặt ngón tay: “Mẫu thân, tiễn Hạ di nương đi đi.”
Hai tháng trước hắn ta đã muốn bảo phụ thân đưa Hạ thị rời khỏi Tạ gia, nhưng Hạ thị cứ muốn ở lại, bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nếu còn ở lại, không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo...
“Đưa đến thôn trang đi.” Tạ Cảnh Ngọc mở miệng: “Để nàng ta bầu bạn với Duy ca nhi.”
Vân Sơ cầm mấy phong thư trên bàn đưa qua đó: “Lúc điều tra Bích Hà Viên, đám hạ nhân đã lục soát được mấy phong thư này, phu quân có biết không?”
Tạ Cảnh Ngọc không biết tại sao nàng lại chuyển đề tài, hồ nghi nhận mấy phong thư kia, hắn ta vừa nhìn lướt qua, sắc mặt lập tức thay đổi.
Tạ Thế An nhìn sang, biểu cảm cũng cứng đờ.
Đây là thư tín qua lại giữa Hạ thị và nhà ngoại mấy năm trước!
Hắn ta đã sớm bảo Hạ thị thiêu mấy thứ này, tại sao lúc này lại bị soát ra.
“Nhìn biểu cảm của phu quân và An ca nhi, hẳn đã sớm biết thân phận của Hạ di nương nhỉ.” Vân Sơ xoay người, lấy ra mấy món đồ thêu nằm trên án kỷ: “Lần trước Hạ di nương đem mấy món đồ thêu này đi bán, được một thương nhân nhìn trúng, còn phái người tới Tạ gia hỏi thăm tin tức của Hạ di nương, lúc ấy ta còn chưa rõ là có chuyện gì, bây giờ nhìn thấy mấy phong thư này mới biết được, thì ra Hạ di nương là cháu gái ruột của Hộ bộ Thượng thư Hà đại nhân hai mươi năm trước! Châm pháp trên mấy món đồ thêu kia hình như là châm pháp độc môn chỉ người Hà gia mới biết! Đồ vật ta có thể tra, người khác không thể tra ra sao?”
Tạ Cảnh Ngọc có chút đứng không vững.
Vậy mà lại có người tra được thân phận của Hạ thị, điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là có người theo dõi Tạ gia, cũng hoài nghi Hạ thị có liên quan tới Hà gia hai mươi năm trước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.