Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 137:




Tuy rằng việc của Hà gia đã là chuyện qua hai mươi năm, triều đình cũng không hề cấm hậu nhân Hà gia gả cưới, nhưng một khi có quan hệ với hậu nhân của tội thần, bị Ngự Sử Đài buộc tội, con đường làm quan của hắn ta chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu hắn ta không làm quan ở Hộ bộ thì còn đỡ, người khác có nghi ngờ thì cũng không thể làm được gì.
Nhưng hắn ta lại là Ngũ phẩm Hộ bộ Lang trung, lại nạp tôn nữ của Hộ bộ Thượng thư năm đó làm di nương, có khi nào triều đình sẽ nghi ngờ hắn ta noi theo gương Hà gia tham ô nhận hối lộ...
Mà trong khoảng thời gian này, vì để gom đủ hồi môn cho Phinh tỷ nhi, hắn ta thật sự đã nhận rất nhiều thứ không nên nhận.
“Triều ta đã có quy định, nếu kết thông gia với hậu nhân tội thần thì phải thượng tấu.” Vân Sơ tự hỏi tự nói: “Nhìn bộ dáng này của phu quân, chắc là không có bẩm báo lên triều đình nhỉ.”
Tạ Cảnh Ngọc nhắm mắt lại.
Hắn ta nào dám thượng tấu, đó không phải là tự tìm phiền toái sao.
Lúc hắn ta quen Hạ thị, chỉ biết nàng ta tên Hà Linh Huỳnh, căn bản không biết nàng ta là hậu nhân Hà gia, mãi đến khi Phinh tỷ nhi ra đời, nàng ta mới nói rõ xuất thân.
Khi đó tình cảm giữa hai người thâm hậu, hắn ta còn chưa vào triều làm quan, căn bản không quan tâm thân phận của Hạ thị, gạt lão thái thái mua một tòa nhà, nuôi Hạ thị bên ngoài như ngoại thất, sau đó lại có An ca nhi, cuối cùng là Duy ca nhi.
Nhiều năm như vậy, chưa từng có ai nghi ngờ thân phận của Hạ thị, chính hắn ta cũng đã quên mất Hạ thị vốn dĩ mang họ Hà.
Nhưng hiện tại đã có người tra ra Hạ thị, hắn ta không thể nào lừa mình dối người được nữa.
Hắn ta hít sâu một hơi rồi nói: “Một thiếp thất mà thôi, không cần phải thông báo với triều đình, nàng ta phạm sai lầm, vừa lúc có thể tống cổ nàng ta ra ngoài, đưa đến trời nam đất bắc gì cũng được, chỉ cần Tạ gia phân rõ quan hệ với nàng ta thì dù thân phận của nàng ta bị đưa ra ánh sáng, Tạ gia cũng không bị ảnh hưởng.”
Hắn ta nói xong thì nhìn về phía trưởng tử đang đứng bên cạnh.
Tạ Thế An mím chặt môi, ngón tay nắm chặt thành quyền.
Hồi lâu sau, trên mặt hắn ta lộ ra vẻ quyết tuyệt: “Vậy cứ làm theo lời phụ thân, tiễn người đi xa đi.”
Chỉ cần Hạ thị đi rồi thì dù có người muốn tra thân phận của nàng ta cũng khó mà tra ra, dù có tra được thì lúc đó Tạ gia cùng Hạ thị đã không còn bất cứ quan hệ gì... Hắn ta sẽ âm thầm che chở Hạ thị, để nửa đời sau của bà ấy vô ưu vô lo.
“Hai người cho rằng chỉ cần tiễn Hạ di nương đi rồi là sẽ không có chuyện gì sao?” Vân Sơ rũ mắt: “Thật ra Hạ di nương chính là thân sinh mẫu thân của An ca nhi, Duy ca nhi và Phinh tỷ nhi đúng không.” Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên ngây người.
Thân phận của Hạ thị bị lộ ra thì thôi đi, cả gốc gác của ba tỷ đệ An ca nhi cũng bị Vân Sơ tra ra rồi.
Nhìn nàng bình tĩnh như vậy, hiển nhiên là đã sớm biết chuyện này, tại sao hắn ta lại không nhận ra vậy?
Tạ Thế An căn bản không ngờ sẽ được nghe một câu như vậy, trong đầu hắn ta lóe lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng mới thốt ra một câu mà hắn ta cho là từ tận đáy lòng: “Hạ thị chỉ có công sinh thành, mẫu thân ngài mới mẫu thân chân chính của con.”
Tạ Cảnh Ngọc nuốt một ngụm không khí nói: “Phu nhân, chuyện không phải như nàng nghĩ đâu, tuy Hạ thị là mẫu thân của bọn nhỏ nhưng ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có bất kỳ quan hệ gì với nàng ta, nếu không phải vì chuyện ngoài ý muốn trong yến hội khi trước, nàng ta vĩnh viễn chỉ là hạ nhân của Tạ phủ chứ không phải Hạ di nương, xin phu nhân đừng để trong lòng có khúc mắt.”
“Bây giờ nói mấy chuyện này cũng đâu có ý nghĩa gì, phu quân vẫn nên nghĩ xem phải xử lý chuyện của Hạ di nương như thế nào đi.” Vân Sơ đi ra ngoài: “Ta đi xem lão thái thái.”
Nàng vừa đi, Tạ Cảnh Ngọc lập tức ngã ngồi xuống ghế.
Vừa đến An Thọ Đường, còn chưa vào trong mà Vân Sơ đã nghe thấy tiếng Tạ Phinh đang nói chuyện: “Hạ di nương không thể làm ra chuyện như vậy, dù bà ấy có thật sự muốn làm đương gia chủ mẫu thì cũng không thể nào nguyền rủa lão thái thái và tổ mẫu, đây chắc chắn là có người vu oan hãm hại, nhất định là có ẩn tình, lão thái thái, ngài cho người điều tra lại một lần đi!”
Lão thái thái nằm nghiêng trên giường, uống thuốc xong rồi nói: “Phinh tỷ nhi, cháu một hai phải bảo vệ Hạ thị sao?”
“Lão thái thái, ngài có điều không biết.” Vân Sơ bước vào trong: “Hạ di nương là thân sinh mẫu thân của Phinh tỷ nhi, nó đương nhiên phải bảo vệ mẫu thân của mình, cũng không có gì là sai.”
Tạ Phinh đột nhiên quay đầu: “Mẫu, mẫu thân...”
“Sơ nhi, con nói bậy bạ gì đó.” Lão thái thái nắm chặt nắm tay, sau đó lại làm như không có việc gì: “Mẫu thân thân sinh của Phinh tỷ nhi đã c.h.ế.t từ lâu, bây giờ con là mẫu thân của nó!”
“An ca nhi đã nói ta biết Hạ di nương chính là thân nương của ba tỷ đệ bọn nó.” Vân Sơ thờ ơ nói: “Cũng không biết lão thái thái có biết thân phận thật sự của Hạ thị không?”
“Oanh”, Tạ Phinh cảm giác như có sấm đánh từng trận bên tai, thân thể mất khống chế trượt xuống.
Một câu trước khiến nàng ta chưa kịp phản ứng lại, câu tiếp theo càng khiến nàng ta không biết phải làm gì, nàng ta phải đỡ tay nha hoàn mới khiến bản thân mình không ngã xuống.
Lão thái thái nhăn mặt: “Hạ thị ngoài là di nương của Tạ gia thì còn có thể có thân phận gì?”
Trong lòng bà ta vẫn còn đang tìm lời giải thích, tôn tức đã biết Hạ thị là thân nương của ba hài tử, phỏng chừng sẽ nháo lên vì lúc trước bọn họ nói thân nương của An ca nhi đã c.h.ế.t nên tôn tức mới chấp nhận cho ba hài tử làm con vợ cả... Hiện giờ người đã c.h.ế.t lại trở thành di nương trong phủ, tôn tức chắc chắn sẽ cảm thấy bản thân bị Tạ gia lừa gạt, nếu nháo đến chỗ Vân gia thì không ổn...
Bà ta đang đắn đo tìm cách thì lại nghe Vân Sơ nói: “Tổ phụ của Hạ thị là Hộ bộ Thượng thư của triều đình hơn hai mươi năm trước, Hà đại nhân Hà Thao, người đó chính là Hà đại nhân tham ô nhận hối lộ dẫn tới tất cả nam tử trên bảy tuổi trong vòng ba đời đều bị c.h.é.m đầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.