Tạ Cảnh Ngọc đỡ án thư, lộ ra vẻ khiếp sợ, một câu tàn nhẫn như vậy, sao tổ mẫu có thể nhẹ nhàng phun ra như thế.
Hắn ta và Hạ thị gặp nhau từ thời niên thiếu, hiểu nhau yêu nhau, sinh ba hài tử, tuy bây giờ tình cảm không còn sâu sắc như lúc đầu nhưng hắn ta không hề muốn ép c.h.ế.t Hạ thị.
Thư phòng trở nên yên tĩnh.
Tạ Thế An đột nhiên mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này: “Nếu phụ thân muốn quan lộ hanh thông, nếu đại tỷ muốn giữ chắc vị trí An Tĩnh Vương phi, nếu ta muốn vào Quốc Tử Giám đọc sách, nếu Tạ gia muốn trở thành quý nhân của triều đình thì Hạ thị chỉ có thể... chết.”
Sắc mặt Tạ Phinh trắng nhợt.
Nàng ta không thể tin An ca nhi lại có thể nói ra mấy lời tuyệt tình như vậy, lão thái thái và Hạ thị không có quan hệ huyết thống, muốn hạ sát Hạ thị cũng là chuyện bình thường, nhưng trên người An ca nhi còn mang một nửa dòng m.á.u của Hạ thị, sao hắn ta có thể ép thân nương của mình vào chỗ chết!
Không phải nên khuyên lão thái thái thay đổi chủ ý sao?
Tạ Cảnh Ngọc nhắm mắt lại: “Vậy... cứ làm như lời tổ mẫu.”
Lão thái thái gian nan đứng lên: “An ca nhi, vẫn là cháu biết nhìn đại cục, chuyện này giao cho cháu làm, Phinh tỷ nhi hiệp trợ, hai người các cháu là nhi nữ của Hạ thị, vì các cháu, nàng ta sẽ cam lòng chịu chết.”
Tạ Phinh suýt nữa đã ngã quỵ.
Đêm đen, sao thưa.
Hạ thị bị nhốt vào phòng củi nằm trong một xó xỉnh nào đó.
Nàng ta ở nơi yên tĩnh này, đầu óc cũng thanh tỉnh ra, chậm rãi suy nghĩ cẩn thận chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Chắc chắn là Vũ di nương cùng Đào di nương liên hợp tính kế nàng ta, mấy hình nhân nguyền rủa kia chắc chắn là Đào di nương làm, đại sư hẳn là người Vũ di nương mướn tới, phu nhân chắc chắn biết âm mưu của hai người bọn họ, cố ý quạt gió thêm củi...
Chờ đại nhân hồi phủ, nhất định sẽ trả trong sạch cho nàng ta.
Còn đang suy nghĩ thì nàng ta nghe thấy tiếng chốt cửa vang lên, nương theo ánh trăng, nàng ta nhìn thấy hai người đang bước tới.
Một người là An ca nhi, một người là Phinh tỷ nhi.
Trong mắt nàng ta lộ ra vẻ vui sướng.
Từ lúc trở về Tạ gia, hài tử vì tránh tị hiềm nên ít khi chủ động tới tìm nàng ta.
Mấy lần nàng ta gặp chuyện, bọn nhỏ chưa bao giờ tới thăm, nói thật, người làm nương như nàng ta cũng cảm thấy có chút mất mát.
Nhưng lúc này nhìn thấy hai tỷ đệ bọn họ tới phòng chất củi, sự mất mát trong nội tâm lập tức biến mất sạch sẽ.
Nàng ta biết, trong cảm nhận của bọn nhỏ, không ai có thể thay thế thân sinh mẫu thân là nàng ta.
“Sao hai con lại tới đây?”
Hạ thị đứng lên đón người.
Tạ Phinh đứng sau lưng Tạ Thế An, gắt gao siết chặt khăn tay, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Tạ Thế An mở miệng nói: “Chuyện của ngươi, lão thái thái và mẫu thân đã biết hết rồi.”
Thân thể Hạ thị khẽ run lên: “An ca nhi, con nói gì, ta không nghe rõ, con lặp lại lần nữa.”
“Chuyện hai mươi năm trước tổ phụ là Hộ bộ Thượng thư Hà Thao, chuyện ngươi là hậu nhân Hà gia, chuyện ngươi sinh ra ba hài tử cũng là hậu nhân của tội thần.” Tạ Thế An khàn giọng nói: “Tuy triều đình không đuổi cùng g.i.ế.c tuyệt Hà gia nhưng tuyệt đối không cho phép hậu nhân Hà gia bước vào quan trường, cũng không cho phép đại tỷ gả vào hoàng gia... Vì thân phận của ngươi mà bọn ta vĩnh viễn đánh mất tiền đồ.”
Tim Hạ thị như bị ai bóp chặt, hít thở vô cùng gian nan: “Sao, sao lại bị người ta biết?”
Nàng ta che giấu kỹ như vậy, đổi họ, rời xa tộc nhân, rốt cuộc là ai tra được thân phận của nàng ta?
Nàng ta cũng biết hậu nhân Hà gia không thể vào triều làm quan, càng không thể gả cho hoàng tử nên nàng ta căn bản không dám nhận là mẫu thân của bọn nhỏ.
Nàng ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, chắp tay giao ba hài tử cho người khác nuôi nấng, vì sao vẫn thất bại trong gang tấc?
Đầu gối nàng ta mềm nhũn, trượt dài theo bức tường.
Tạ Thế An bước qua đỡ lấy cánh tay nàng ta, đỡ nàng ta ngồi xuống chiếc chiếu trong phòng củi: “Những thứ đồ thêu ngươi bán ra bị người có tâm phát hiện được, đã đến điều tra Tạ gia, cũng tra được thân phận của ngươi.”
Môi Hạ thị run lên.
Lúc trước toàn bộ số bạc phòng thân của nàng ta đều bị tiện nhân Đào di nương cầm đi, số bạc lưu giữ lúc trước cũng bị tên ca ca khốn nạn của nàng ta thua bạc hết, nàng ta không xu dính túi, ở Tạ phủ vô cùng gian nan, thật sự không còn cách nào mới thêu khăn thêu bình phong bán lấy bạc...
Vì sao đã hơn hai mươi năm mà vẫn có người nhận ra châm pháp của Hà gia?
“Nương.”
Tạ Thế An bỗng nhiên mở miệng hô một tiếng.
Tiếng nương này như kéo Hạ thị trở về mấy năm trước, khi đó, nàng ta là ngoại thất của Tạ Cảnh Ngọc, ba hài tử đều được nuôi dưỡng bên cạnh nàng ta.
Phinh tỷ nhi hiểu chuyện, An ca nhi thông minh, Duy ca nhi bướng bỉnh, đều là hài tử của nàng ta, cả ngày đều vây quanh nàng ta gọi nương.
Sau khi nhận tổ quy tông, ngoài Duy ca nhi thỉnh thoảng còn gọi nàng ta là mẫu thân thì nàng ta căn bản không nghe được tiếng gọi này từ miệng của An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi.
Lông mi Hạ thị run lên, nước mắt mất kiểm soát rơi xuống.
Không biết vì sao mà trong lòng nàng ta dâng lên nỗi bất an mãnh liệt, tiếng nương này càng đẩy sự bồn chồn kia lên tới đỉnh.
Nàng ta duỗi tay sờ mặt Tạ Thế An: “An ca nhi, sau này đừng gọi ta là nương, thân phận của ta chỉ làm cản trở tiền đồ của các con... Để phụ thân của các con đưa ta đi đi, ta không thể liên lụy các con...”