Tạ Cảnh Ngọc rời giường đứng dậy.
“Đầu hơi đau, có lẽ là cảm lạnh, không đáng ngại, không cần mời đại phu.”
Vân Sơ mở miệng: “Nếu đau nặng hơn thì phải mời đại phu, tránh chậm trễ việc thượng triều.”
Tạ Cảnh Ngọc gật đầu đồng ý.
Hắn ta cảm nhận Vân Sơ vẫn còn quan tâm tới hắn ta, cho nên nàng tới đây không phải để đòi hòa ly.
Vân Sơ xoay người, lấy mấy thang thuốc trong tay Thính Sương: “Phu quân, đây là dược thiện Tư thần y kê cho phu thê chúng ta, sau khi dùng nửa năm là có thể cùng phòng, một lần là sẽ có nhi tử.”
Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên khựng lại.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng vẫn còn muốn sinh hài tử cho hắn ta sao?
“An ca nhi cùng Phinh tỷ nhi lừa ta nhiều năm như vậy, ta không thể nào xem bọn nó là thân sinh hài tử được nữa.” Vân Sơ lộ ra bộ dáng hao tổn tinh thần: “Ta gấp không chờ được, muốn có một nhi tử của mình, phu quân có thể hiểu mà đúng không?”
Tạ Cảnh Ngọc động lòng: “Là ta oan ức phu nhân, đều là ta sai, phu nhân yên tâm, ta nhất định phối hợp điều dưỡng thân thể, sinh một đích tử có huyết mạch của hai chúng ta.”
Hắn theo bản năng muốn nắm lấy tay Vân Sơ nhưng là nghĩ đến cảnh tượng nàng không ngừng rửa tay ngày đó, hắn ta vẫn đè nén loại ý niệm này xuống.
Hắn ta dặn dò hạ nhân đi sắc thuốc.
“Thuốc này hai ngày uống một lần, cứ cách một ngày ta sẽ cho người đưa tới.” Vân Sơ nói xong, chuẩn bị rời đi.
“Phu nhân!”
Tạ Cảnh Ngọc gọi nàng.
Chỉ cần nhắm mắt là trong đầu hắn ta lại hiện ra bộ dáng c.h.ế.t không nhắm mắt của Hạ thị, hắn ta cần một người trò chuyện.
Vân Sơ dừng bước: “Phu quân còn có việc sao?”
“Ta...” Tạ Cảnh Ngọc vắt hết óc, ấn ấn huyệt Thái Dương nói: “Lão tứ sinh ra còn chưa có tên, phu nhân có ý tưởng gì không?”
Vân Sơ vẫn thờ ơ.
“Lão tứ sinh non, đại phu nói nó yếu ớt, không bằng ——” Tạ Cảnh Ngọc nghĩ một lúc rồi nói: “Gọi là Tạ Thế Khang đi, Khang ca nhi.”
Ngón tay Vân Sơ cứng lại.
Đời trước, lão tứ cũng tên Tạ Thế Khang, là do nàng đặt.
Đời này có nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng hài tử vẫn lấy cái tên này, thật là số mệnh đáng sợ.
“Ta tới nói với lão thái thái một tiếng.” Vân Sơ mở miệng: “Cũng thương lượng xem khi nào thì ghi tên Khang ca nhi vào gia phả.”
Nàng không muốn ở đây quá lâu, lập tức xoay người đi mất.
Ra khỏi nội thất, nàng thấy hai nha hoàn đang sắc thuốc, sắc mặt nàng sa sầm, mím chặt môi bước ra ngoài.
Vừa đến An Thọ Đường, còn chưa vào trong mà đã ngửi được mùi thuốc nồng nặc.
Trải qua chuyện lần này, thân thể lão thái thái đã thật sự suy kiệt, đêm qua đã ho ra m.á.u mấy lần, lúc này sắc mặt tái nhợt, đang nằm trên giường uống thuốc.
Nguyên thị ngồi bên cạnh hầu hạ, thở dài nói: “Lão thái thái chắc chắn là bị Hạ di nương làm hại, sao nàng ta có thể dùng vu cổ với Tạ gia chứ, không biết lão thái thái chuẩn bị xử lý nàng ta thế nào?”
“Mẫu thân, Hạ di nương sợ tội tự sát.” Vân Sơ cất bước đi vào: “Niệm tình nàng ta từng hầu hạ phu quân, con đã làm chủ liệm nàng ta vào một bộ quan mỏng rồi.”
“Cái, cái gì!” Nguyên thị làm rơi chén thuốc trong tay: “Hạ di nương tự sát, tại sao lại như vậy?”
Tuy sử dụng vu thuật là tội ác tày trời nhưng cũng đâu phải tội chết, sao lại tự sát như vậy.
Người hôm qua còn sống sờ sờ, hôm nay lại c.h.ế.t rồi...
“Khụ khụ khụ!” Lão thái thái kịch liệt ho khan, ngắt ngang suy nghĩ của Nguyên thị: “Đi lấy thêm một bát thuốc.”
Nguyên thị vội đứng dậy, ra ngoài bưng chén dược trong tay nha hoàn đi vào, cẩn thận đút lão thái thái uống hết: “Đại phu nói ngài buồn bực tích tụ nên mới phát bệnh, gần đây Tạ gia xảy ra quá nhiều chuyện, đừng nói là ngài, cả con cũng có chút e ngại. Nhưng còn có Sơ nhi, không sao đâu. Ngài ngẫm lại xem, khi Sơ nhi chưa qua cửa, con nằm liệt giường mười mấy năm, Sơ nhi vừa vào cửa thì bệnh của con cũng khỏi, Sơ nhi chính là phúc tinh của Tạ gia, bệnh của lão thái thái sẽ mau chóng tốt lên thôi.”
Vân Sơ nheo mắt.
Lần trước nàng theo Tạ Cảnh Ngọc đến phủ Tuyên Võ hầu, nàng nhớ Tuyên Võ hầu đã nói một câu ——
“Năm năm trước, Tạ đại nhân tới cửa cầu xin, xin bổn vương ban cho thần dược hiếm có...”
Hay là ——
Trong lòng Vân Sơ dâng lên một dự cảm đáng sợ.
Chờ lão thái thái uống thuốc đi ngủ, Vân Sơ và Nguyên thị mới đi ra ngoài.
“Mẫu thân, con hỏi ngài một chuyện.” Nàng cười mở miệng: “Có phải năm năm trước mẫu thân uống thần dược phu quân mang về nên bệnh mới khá hơn không?”
Nguyên thị nói: “Ta bị bệnh mười mấy năm, Cảnh Ngọc đã tìm không biết bao nhiêu thần dược, uống nhiều cỡ nào cũng vô dụng, ta cũng không ôm hy vọng gì, ai ngờ sau hôm con vào cửa, Cảnh Ngọc mang tới một viên thuốc cho ta uống, bệnh tình lại dần dần khá lên, nhất định là do con có phúc, bằng không sao lại trùng hợp khiến bệnh của ta khỏi nhanh như vậy?”
Đúng vậy, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Tại sao ngay sau ngày nàng vào cửa, Tạ Cảnh Ngọc lại tìm được thần dược.
Nàng không tin là không có liên quan tới nàng.
Trước kia không nghĩ tới mấy chuyện này, bây giờ nghĩ kỹ, từng chi tiết lại khiến người ta phát lạnh.
Tạ Cảnh Ngọc ơi là Tạ Cảnh Ngọc, nam nhân dối trá nhu nhược này, tên bại hoại không đáng làm người này rốt cuộc còn gạt nàng bao nhiêu chuyện.
Vân Sơ trở lại viện của mình.
Thính Sương đến bẩm báo: “Đại tiểu thư cũng bị bệnh, đã mời đại phu kê đơn... Đại thiếu gia lại không sao cả, vẫn đến thư viện Hoài Đức đọc sách như bình thường.”
Vân Sơ chỉ cảm thấy đứa con vợ lẽ này bình tĩnh lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Đêm qua vừa tự tay bức tử mẫu thân của mình, ngày hôm sau vẫn có thể xem như không có chuyện gì, bình thản tới học đường.