Vân Trạch vốn định cho Tạ Cảnh Ngọc cút đi, nhưng không biết hắn lại nghĩ ra gì đó, mở miệng nói: “Dẫn người tới thư phòng.”
Tạ Cảnh Ngọc không tới một mình mà còn đưa theo Tạ Thế An.
Tuy rằng hai nhà có quan hệ thông gia nhưng người Tạ gia rất ít khi tới Vân gia, cũng chỉ có tết nhất lễ lạc mới tới thăm viếng.
Phụ tử hai người ngồi trong thư phòng chờ một hồi lâu, cả một ly trà cũng không thấy đưa lên, cả hai cứ khát khô ngồi ở đó, ước chừng một khắc sau Vân Trạch mới đến.
“Để muội phu đợi lâu.” Vân Trạch tươi cười đi tới, nhìn không ra một chút ý tứ cố ý khiến người ta khó xử: “Sao Thế An cũng tới, hôm nay không tới học đường sao?”
Tạ Thế An đứng lên: “Mẫu thân bị thương, chất nhi lo lắng nên mới xin nghỉ để tới thăm mẫu thân.”
“Ngươi thật là hài tử hiếu thuận.” Vân Trạch mở miệng: “Mẫu thân ngươi vừa mới ngủ, đừng qua đó làm phiền muội ấy nghỉ ngơi, gần đây Giang ca nhi ham chơi không chịu đọc sách, Thế An ngươi tuổi còn trẻ đã đỗ tú tài, ngươi tới truyền đạt một ít kinh nghiệm cho Giang ca nhi đi.”
Tạ Thế An gật đầu, xoay người rời khỏi thư phòng.
Ý cười trên mặt Vân Trạch lập tức biến mất: “Muội phu thích uống trà gì, ta cho người bưng lên.”
Tạ Cảnh Ngọc thờ ơ đáp: “Không cần, ta ở đây chờ phu nhân tỉnh lại rồi đón nàng về nhà.”
Xét về mặt quan tước, hắn ta là quan Ngũ phẩm, Vân Trạch chỉ là Thất phẩm, cho dù Vân Trạch không hành lễ với hắn ta thì cũng phải cho hắn ta một chút mặt mũi.
Nhưng hắn ta lại không thấy được một chút tôn trọng nào từ nét mặt của Vân Trạch, hoàn toàn không đặt hắn ta vào trong mắt.
“Sơ nhi có trở về Tạ gia không thì để tính sau.” Vân Trạch lạnh lùng mở miệng: “Từ khi muội phu trở thành nhạc phụ tương lai của An Tĩnh Vương, hình như xã giao qua lại rất nhiều, ta nghe người ta nói gần đây muội phu nhận được không ít thứ tốt, thí dụ như bồn san hô, ngọc như ý, thậm chí còn có người trực tiếp đưa bạc trắng đến chỗ muội phu?”
Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Đại ca nghe được mấy lời này từ đâu?”
“Ngươi là trượng phu của Sơ nhi, ta đương nhiên phải chú ý nhiều một chút, chỉ cần trò chuyện với vài vị đại nhân của Hộ bộ là biết được thôi.” Vân Trạch lắc đầu: “Nếu có người cố ý nhằm vào người, tỉ mỉ điều tra ngươi một phen rồi giao những bằng chứng này cho Ngự Sử Đài, ngươi có biết hậu quả là gì không?”
Tạ Cảnh Ngọc siết chặt nắm tay.
Trên dưới triều đình ai nấy đều như vậy, thu lễ vật làm việc đã trở thành quy củ, dựa vào cái gì mà tới phiên hắn ta lại không được.
“Người khác thế nào ta quản không được!” Vân Trạch lạnh lùng nói: “Nếu vì ngươi mà khiến thanh danh trăm năm của Vân gia bị ảnh hưởng, chuyện đầu tiên Vân gia làm chính là để Sơ nhi hòa ly!”
Tạ Cảnh Ngọc sa sầm mặt nhưng rất nhanh đã che giấu hoàn hảo, chắp tay nói: “Đại ca giáo huấn đúng lắm, sau này ta sẽ không như vậy nữa.”
“Không có sau này đâu.” Vân Trạch lắc đầu: “Khi nào ngươi trả hết mấy thứ ngươi đã nhận về thì khi đó Sơ nhi sẽ về Tạ gia! Tạ đại nhân, mời đi, không tiễn!”
Hắn nói xong đã phủi tay rời đi.
Tạ Cảnh Ngọc cầm lấy chung trà trên bàn ném xuống đất, sau đó mới nhớ ra nơi này là Vân gia, chỉ đành đè nén cơn giận.
Hắn ta rời khỏi thư phòng, hội hợp với Tạ Thế An, Tạ Thế An dò hỏi: “Sao sắc mặt của phụ thân khó coi vậy, cữu cữu nói gì với phụ thân sao?”
Tạ Cảnh Ngọc trầm giọng nói: “Từ sau khi Hoàng Thượng hạ chỉ tứ hôn, có rất nhiều người cầm lễ vật tới cầu vi phụ làm việc cho bọn họ, vi phụ cũng từng từ chối nhưng cuối cùng lại nháo đến khó coi, sau đó mới nhận một ít, cữu cữu con biết được, nói ta làm ảnh hưởng đến danh dự Vân gia, bảo ta phải trả lại những món đồ đó.”
“Cữu cữu nói không sai.” Tạ Thế An mở miệng: “Nếu phụ thân muốn đi xa hơn thì những mặt này phải cẩn thận một chút, mang trả lại những món đồ kia đi.”
Tạ Cảnh Ngọc mím môi: “Nhưng những thứ đó đã được ghi vào danh sách hồi môn của Phinh tỷ nhi...”
“Chuyện của hồi môn phụ thân không cần gấp.” Tạ Thế An nghĩ nghĩ nói: “Chờ mẫu thân khỏe lại thì để mẫu thân nghĩ cách.”
Lúc phụ tử hai người đang nói chuyện thì một chiếc xe ngựa khác đang từ từ chạy tới cửa chính Vân phủ, bọn họ đang định lên xe ngựa thì lại thấy chiếc xe kia dừng ngay Vân phủ.
Xe ngựa còn chưa dừng hẳn thì một tiểu hài tử mặc cẩm y đã nhảy xuống, tung tăng chạy tới Vân phủ.
Ngay sau đó, một nam tử cũng bước xuống xe, uy phong lẫm liệt, khí thế bức người.
Chỉ nhìn thoáng qua, Tạ Cảnh Ngọc đã lập tức kéo Tạ Thế An hành lễ: “Hạ quan bái kiến Bình Tây Vương, thỉnh an Vương gia.”
Ánh mắt Sở Dực dừng trên người Tạ Cảnh Ngọc, hắn nhận ra đây là trượng phu của nữ tử kia, Ngũ phẩm Hộ bộ Lang trung.
Mà vị đứng bên cạnh hẳn là đích trưởng tử được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của nàng.
Hắn chỉ nhìn lướt qua rồi nhấc chân đi vào Vân phủ.
Tạ Cảnh Ngọc ngẩng đầu, thấy hộ vệ canh cửa cung kính đưa Sở Dực đi vào, tâm tình hắn ta vô cùng phức tạp.
Nhạc phụ còn chưa hồi kinh, Vân phủ chỉ có một mình Vân Trạch ra làm quan, cũng chỉ là Thất phẩm, vậy mà có thể khiến Vương gia đích thân bái phỏng, khó trách Vân Trạch lại dám thuyết giáo hắn ta.
Vân Trạch vừa mới cho người tiễn Tạ Cảnh Ngọc thì lại nghe hạ nhân báo Bình Tây Vương cùng tiểu thế tử tới.
Hắn không hề trì hoãn, lập tức tới thư phòng, cho người bưng trà nước và điểm tâm tốt nhất lên.
Hắn còn chưa mở miệng nói chuyện thì Sở Hoằng Du đã hấp tấp nói: “Vân cữu cữu, ư...”
Miệng thằng bé bị bịt kín, Sở Dực lạnh lùng nói: “Gọi Vân đại nhân.”
Thấy tiểu gia hỏa gật đầu, hắn mới buông tay ra, Sở Hoằng Du sửa lời nói: “Vân đại nhân, vết thương của Vân di sao rồi, ta có thể đi thăm Vân di không?”