Vân Sơ ngủ được một giấc.
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một gương mặt nhỏ được phóng đại trước mắt nàng.
“A di, ngài tỉnh rồi.”
Sở Hoằng Du ghé vào mép giường, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.
“Tiểu thế tử một hai đòi vào ngủ cùng muội.” Liễu Thiên Thiên bất đắc dĩ cúi đầu: “Tiểu thế tử, bây giờ chúng ta có thể ra ngoài được chưa?”
Sở Hoằng Du lắc đầu như trống bỏi: “A di tỉnh rồi, nằm một mình chán lắm, con ở đây kể chuyện xưa cho a di nghe được không?”
Vân Sơ chống người ngồi dậy, sờ sờ thân thể thằng bé: “Đêm qua không bị dọa chứ?”
“Có a di bảo vệ con, con không sợ chút nào đâu!” Tiểu gia hỏa vỗ ngực, sau đó lại thở dài một hơi: “Phụ vương nói nam tử hán đại trượng phu phải bảo vệ nữ nhân, nhưng con còn nhỏ quá, không bảo vệ được ngài, nhưng a di yên tâm, chờ con trưởng thành, ai dám ức h.i.ế.p ngài, con sẽ trả lại gấp mười lần!”
Thằng bé trộm nhìn Liễu Thiên, ghé sát vào tai Vân Sơ nói: “Chờ con lớn rồi sẽ thay phụ vương cưới ngài về nhà, như vậy là con có thể quang minh chính đại gọi ngài là mẫu thân rồi!”
Vân Sơ: “...”
Nàng sờ đầu hài tử: “Vậy a di cảm tạ con trước nhé.”
Liễu Thiên Thiên âm thầm cảm thán, có vẻ đứa nhỏ này rất thân mật với Sơ nhi, nếu người không biết chuyện chắc sẽ nhận lầm hai người bọn họ là mẫu tử.
“A di, hôm qua con đọc sách, đọc được một chuyện xưa rất thú vị, con kể cho ngài nghe.” Tiểu gia hỏa mở miệng nói: “Trong sách nói có một hài tử vô cùng thông minh, học cái gì cũng giỏi, phụ thân nó vô cùng đắc ý...”
Thằng bé vừa nói vừa bò lên giường đến Vân Sơ.
Đang là mùa hè nên Vân Sơ chỉ đắp một cái chăn mỏng, tiểu gia hỏa cũng không sợ nóng, cách một lớp chăn vùi vào lòng Vân Sơ, tư vị khó nói nên lời.
Vết thương của Vân Sơ còn chưa lành, tuy vừa ngủ một giấc nhưng nói chuyện một hồi, nàng lại bắt đầu thiêm thiếp.
Thính Sương đem thuốc đã sắc xong vào, chuẩn bị hầu hạ nàng uống thuốc.
Sở Hoằng Du bò xuống giường: “Để con để con, con đút thuốc cho a di nhé?”
Thằng bé múc một muỗng thuốc, thổi thổi, lại thổi rồi mới chậm rãi đưa đến bên môi Vân Sơ.
Vân Sơ uống xong, cười nói: “Cảm tạ Du ca nhi.”
Sở Hoằng Du tuy còn nhỏ nhưng chuyện nó đã quyết tâm làm thì không có chuyện làm không tốt, nó vô cùng nghiêm túc đút xong một chén thuốc.
Đút thuốc xong, thằng bé vội vàng hỏi Thính Sương: “Mứt hoa quả đâu?”
Thính Sương cúi đầu trả lời: “Phu nhân không thích ăn ngọt nên không có chuẩn bị mứt hoa quả.”
“Như vậy sao được?” Tiểu gia hỏa nhíu mày: “Mỗi lần uống thuốc đều rất đắng rất đắng, không ăn chút đồ ngọt thì cái vị cay đắng đó có vương trong miệng cả ngày, rất khó chịu...”
Nó lục lọi khắp người: “Lúc ra cửa ma ma có cho con mứt táo, a di, hé miệng, a ——”
Tuy Vân Sơ không thích ăn đồ ngọt nhưng đây lại là tấm lòng của tiểu gia hỏa, nào có thể từ chối được, nàng hé miệng, một viên mứt táo chui vào.
Vị ngọt tràn ngập khoang miệng, tâm tình cũng như được ngâm trong bình mật, vô cùng ngọt ngào.
Nhân sinh quá khổ, một chút ngọt ngào này nàng cũng luyến tiếc không muốn nuốt vào.
“A di, uống thuốc xong phải nghỉ ngơi, con đi trước đây.” Sở Hoằng Du nhảy xuống giường, ngoan ngoãn đứng cạnh mép giường: “Ngày mai con sẽ đưa Trường Sinh tới thăm a di.”
Liễu Thiên Thiên kinh ngạc.
Vậy là quan hệ giữa tiểu thế tử, tiểu quận chúa phủ Bình Tây Vương với Vân Sơ tốt như thế sao?
Sơ nhi ngày ngày đều ở hậu trạch Tạ gia, sao có thể thân cận với tiểu thế tử và tiểu quận chúa như vậy?
Chạy ra ngoài, Sở Hoằng Du ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Sở Dực: “Phụ vương, Vân di nghỉ ngơi rồi, chúng ta cũng trở về đi.”
Lần đầu tiên Sở Dực cảm thấy nhi tử hiểu chuyện như vậy.
Hắn còn tưởng rằng tiểu tử sẽ ăn vạ ở Vân gia không chịu đi, đã chuẩn bị sẵn rất nhiều thủ đoạn mạnh mẽ để ép tiểu tử này về vương phủ...
“Phụ vương, a di hỏi Trường Sinh thế nào, ngày mai cũng mang Trường Sinh tới đi.”
Sở Dực nhíu mày.
Đã nói chỉ tới một lần thôi mà, ai đồng ý ngày mai lại tới?
Tuy Tạ phu nhân đã cứu tiểu tử này nhưng tới nhiều lần cũng không thỏa đáng, ngoài việc thăm bệnh thì còn có rất nhiều cách để bày tỏ lòng biết ơn.
Một nam tử như hắn ngày nào cũng ôm nhi tử tới thăm nữ quyến nhà người ta, nếu truyền ra ngoài thì người bị ảnh hưởng là Tạ phu nhân chứ không phải hắn, vốn dĩ hành động đường đột kia của hắn đã khiến Tạ phu nhân bối rối, nếu cứ ngày ngày tới Vân gia thì e là Tạ phu nhân sẽ nghi ngờ hắn có tư tâm...
Nghĩ đến đây, trước mắt Sở Dực lại hiện ra vòng eo thon nhỏ kia.
Lúc ý thức được bản thân đang nghĩ gì, hai tai hắn không nhịn được đỏ lên, khụ khụ, cố gắng bình tĩnh nói: “Vân đại nhân, Vân thiếu phu nhân, bổn vương cáo từ trước.”
Vân Trạch gật đầu, đích thân đưa hai người bọn họ ra ngoài.
Vừa ra ngoài thì một chiếc xe ngựa khác cũng dừng trước cửa Vân phủ.
Vân Trạch nhíu nhíu mày, phụ thân không ở kinh thành, Vân gia rất ít khi có người tới bải phỏng, sao hôm nay cứ hết người này tới người khác nối đuôi nhau tới vậy.
Hắn thoáng nhìn xe ngựa, nhận ra đây là xe của phủ Tuyên Võ hầu.
Tần Minh Hằng nghe nói đêm qua Vân phủ mời nữ y tới chữa bệnh, sáng sớm hôm nay hắn ta cố ý mời nữ y tới hầu phủ chẩn mạch bình an cho phu nhân để tiện bề thăm dò, hỏi thăm mới biết thì ra là xe ngựa của Vân Sơ gặp bất trắc nên người mới bị thương, đang ở Vân phủ dưỡng bệnh.
Hắn ta có chút lo lắng nên mới tới Vân phủ hỏi thăm một chút tin tức.
Ai ngờ vừa mới xuống xe đã đụng phải Bình Tây Vương.
Hắn ta là một hầu gia khác họ không có thực quyền, đứng trước mặt Vương gia do Hoàng Thượng đích thân phong tặng, hắn ta chẳng là gì cả, chỉ có thể cúi đầu hành lễ: “Hạ quan bái kiến Vương gia.”
Sở Dực lạnh lùng nhìn hắn ta chằm chằm.
Mấy năm nay hắn vô cùng bận rộn, một là hối hả ngược xuôi chữa bệnh cho hai đứa nhỏ, hai là tiếp chỉ đi khắp các châu để diệt phỉ, quanh năm không có mặt ở kinh thành.
Gần đây mới có thể về kinh thành ở một thời gian dài, đã nhiều lần tìm Tuyên Võ hầu uống trà, Tuyên Võ hầu lại cứ tránh mặt không gặp.