Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 156:




Chu ma ma còn nói nàng ta làm việc không có tổ chức, luôn khoa tay múa chân với nàng ta, làm hại nàng ta thật sự cho rằng bản thân rất kém cỏi.
Còn may là mẫu thân vẫn cổ vũ nàng ta, nàng ta nhất định phải học thêm nhiều bản lĩnh quản gia, lúc gả vào phủ An Tĩnh Vương mới có thể đứng vững gót chân.
Nghĩ đến phủ An Tĩnh Vương, ý cười trên mặt Tạ Phinh lập tức biến mất, nàng ta vân vê ngón tay nói: “Mẫu thân, của hồi môn khi trước phụ thân chuẩn bị cho con đều đã ghi vào danh sách, mấy ngày nay đều bị cầm đi hết, của hồi môn chỉ còn lại mười bộ chăn gối...”
Vân Sơ nhìn nàng ta: “Thì sao?”
“Con, con là An Tĩnh Vương phi tương lai.” Tạ Phinh sắp khóc tới nơi: “Thân là vương phi mà chỉ có một chút hồi môn như vậy, không phải sẽ bị người ta xem thường sao? Xem thường con cũng không sao, chỉ sợ người ngoài sẽ xem thường Tạ gia...”
Vân Sơ cười như không cười: “Phinh tỷ nhi là muốn ta đặt mua hồi môn cho con sao?”
Tạ Phinh không dám đối thượng nàng ánh mắt, cúi đầu.
Mẫu thân chuẩn bị hồi môn cho nữ nhi không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao, nhưng mẫu thân đáp một câu như vậy, nàng ta không biết phải trả lời thế nào.
“Phụ thân con gần đây gặp trắc trở trên quan trường.” Vân Sơ lãnh đạm nói: “Tạ gia là hàn môn, nữ nhi xuất giá nào có hồi môn gì, nếu chuẩn bị quá nhiều hồi môn thì sẽ khiến Ngự Sử Đài chú ý, con cũng đâu muốn phụ thân con lại bị người ta hạch tấu đúng không?”
Tạ Phinh mấp máy môi.
Hàn môn kiểu gì thì cũng đâu đến mức không thể chuẩn bị nổi của hồi môn.
Dù là nhà bán đậu hủ ở đầu đường, nữ nhi xuất các cũng có thể chuẩn bị hồi môn mười sáu người nâng, mà nàng ta...
Mẫu thân căn bản không phải sợ Ngự Sử Đài buộc tội phụ thân mà là không muốn tiêu bạc cho nàng ta, bởi vì mẫu thân biết nàng ta được Hạ di nương sinh ra...
Vỗn dĩ mẫu thân luôn đào tim đào phổi với nàng ta, cái gì cũng dạy dỗ, bây giờ lại đột nhiên thay đổi.
Đều do Hạ thị, tại sao sinh ra nàng ta mà lại không thể chuẩn bị cho nàng ta một tiền đồ thật tốt, tại sao không c.h.ế.t đi trước khi mọi chuyện bị người ta vạch trần...
Tạ Phinh thất thần rời đi.
Thính Tuyết vào trong bẩm báo: “Phu nhân, nửa tháng nay đại nhân vẫn luôn uống thuốc, ấm thuốc và bã thuốc đều do nô tỳ đích thân xử lý...”
Vân Sơ gật đầu.
Nếu không phải g.i.ế.c người là chuyện phạm pháp, nếu không phải sợ việc nữ nhi Vân gia sát phu bị truyền ra ngoài thì nàng thật muốn đ.â.m một d.a.o lấy mạng Tạ Cảnh Ngọc.
Nhưng ngày tháng còn dài, cứ từ từ thôi, chậm rãi phá hủy thân thể và tinh thần của Tạ Cảnh Ngọc từng chút một, bắt hắn ta đền mạng cho hai đứa nhỏ c.h.ế.t thảm của nàng.
Không bao lâu, Trần Đức Phúc theo Thính Sương vào thiên thính, khom lưng báo cáo: “Chuyện phu nhân dặn dò lão nô đã làm thỏa đáng, sau khi nhị thiếu gia nghe được chuyện này đã đại náo thôn trang một trận, ăn một trận đòn của lão thái gia mới chịu thôi.”
Vân Sơ cười cười.
Nàng cho người mang chuyện đôi nhi nữ kia bức tử Hạ thị nói cho Tạ Thế Duy.
Còn thuận tiện nói cho Tạ Thế Duy biết lúc trước vốn dĩ có thể chữa khỏi chân cho nó, nhưng lại bị Tạ Thế An ngăn cản nên Tạ gia mới mặc kệ. Tạ Thế Duy là người có thù tất báo, sau khi biết được chuyện này chắc chắn sẽ náo loạn một hồi.
Nàng chỉ cần tìm một cơ hội đón Tạ Thế Duy trở về.
“Còn Hạ Húc ở Ký Châu không có động tĩnh gì.” Trần Đức Phúc dò hỏi: “Có cần tiếp tục cho người theo dõi không?”
Vân Sơ gật đầu: “Người này còn có chỗ hữu dụng.”
Hà Linh Huỳnh đã c.h.ế.t nên Hạ Húc sẽ trở thành nhân vật mấu chốt, tất nhiên phải giữ lại hắn ta.
Trần Đức Phúc nhớ kỹ, sau đó lại giao sổ sách của tiệm băng trong nửa tháng nay cho Vân Sơ.
Vân Sơ lật ra xem, bản thân nàng còn phải kinh ngạc, lãi ròng được một trăm mấy chục ngàn lượng bạc, có số bạc này rồi, nàng muốn làm gì cũng tiện hơn.
Thôn trang suối nước nóng còn khoảng một tháng nữa là hoàn công, chờ đến cuối thu là có thể mở cửa đón khách, nhưng trước đó nàng còn phải tìm đồng minh.
Đời trước, thôn trang này bị Huệ phi, chính là một trong bốn phi đứng đầu đoạt lấy, Huệ phi là mẹ đẻ của nhị hoàng tử... Nhị hoàng tử vốn có hiền danh, thanh danh trong dân gian vô cùng tốt, nếu không phải trước khi c.h.ế.t nàng biết được Tạ Thế An là người đứng trên thuyền của nhị hoàng tử thì nàng sẽ thật sự cho rằng nhị hoàng tử là người không tranh không đoạt...
Tạ Thế An giúp nhị hoàng tử mượn sức Vân gia không thành nên đã dùng tới kế độc.
Tạ Thế An chỉ là thanh đao trong tay nhị hoàng tử, đao phủ chân chính hại c.h.ế.t Vân gia chính là nhị hoàng tử.
Cũng may phụ thân sắp hồi kinh, nàng sẽ nói tỉ mỉ những chuyện này cho phụ thân...
Chuyện tìm đồng minh kinh doanh thôn trang suối nước nóng còn cần phải cân nhắc thêm, người có thể chống lại Huệ phi và nhị hoàng tử cũng chỉ có một vài người...
Một đêm lặng yên không một tiếng động qua đi.
Sáng sớm, sau khi mọi người tới thỉnh an xong, Vân Sơ đang chuẩn bị gọi tú nương tới làm vài bộ xiêm y, đúng lúc này, Thính Phong vội vã chạy tới: “Phu nhân, người trong cung tới!”
Vân Sơ tạm gác công việc, đứng dậy đi tới tiền viện.
Hóa ra là người quen, chính là Phó ma ma bên cạnh Đức phi, lần trước tới Tạ gia ở nửa tháng để dạy quy củ cho Tạ Phinh, sau khi Tạ Phinh học được phần nhiều thì bà ta cũng hồi cung.
Lần này bà ta tới truyền lời của Đức phi: “Đức phi nương nương mời Tạ phu nhân cùng Tạ tiểu thư vào cung uống trà, mời đi.”
Tạ Phinh có chút sợ hãi nắm chặt khăn tay.
Những chuyện lần trước nàng ta phải chịu đựng khi tiến cung hiện ra ngay trước mắt, nàng ta sợ lần này cũng...
Nhưng mà lần này Đức phi cũng mời mẫu thân, mẫu thân là đại tiểu thư Vân gia, hẳn là Đức phi cũng sẽ cho mẫu thân chút thể diện.
Nghĩ vậy, nàng ta cuối cùng cũng yên tâm.
Vân Sơ cùng Tạ Phinh ngồi xe ngựa tới cổng hoàng cung, theo Phó ma ma đi tới trước cổng Trường Thanh Cung của Đức phi.
“Tạ phu nhân và Tạ tiểu thư chờ một lát.”
Phó ma ma để hai người đứng ngoài cửa đại điện rồi nhấc chân đi vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.