Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 159:




Đầu tháng tám, nắng gắt như lửa.
Trụ Quốc đại tướng quân hồi triều, người đến người đi, cứ mỗi năm năm vào ngày này, Vân gia sẽ làm tiệc rượu thết đãi khách vãng lai.
Lúc Vân Sơ tới, trong viện đã có không ít người, nam khách nữ khách cũng không chia bàn, sắp xếp theo tước quan phẩm cấp, người một nhà ngồi chung một bàn.
Nàng vừa đến thì người Tạ gia cũng đến.
Tạ Cảnh Ngọc mang theo Tạ Thế An và Tạ Phinh.
“Mẫu thân.”
Tạ Thế An cùng Tạ Phinh đồng thanh hô.
Vân Sơ gật đầu: “Hôm nay có rất nhiều khách quý, các con cẩn thận một chút.”
“An ca nhi đi theo ta, Phinh tỷ nhi theo sát mẫu thân con.” Tạ Cảnh Ngọc mở miệng: “Đừng nói những lời không nên nói, không thể khiến ngoại công mất mặt.”
Bốn người cùng rảo bước vào cửa Vân gia.
Vừa vào trong, Tạ Cảnh Ngọc thấy được rất nhiều đại quan mà ngày thường hắn ta không thấy được, như Thái sư Thái phó, Thượng thư lục bộ, Nội Các Đại học sĩ... Trọng thần triều đình cơ bản đều đến, mọi người tốp năm tốp ba cùng nói chuyện, không có Hoàng Thượng nên rất tự do tự tại.
Đại tướng quân còn chưa về Vân gia, chỉ có Vân Trạch cùng dòng bên Vân gia tiếp đãi nam khách, tuy rằng chức vị của vãn bối Vân gia không cao nhưng đám quan lại Nhất phẩm Nhị phẩm đó làm sao dám tỏ thái độ với Vân Trạch?
“Tạ đại nhân.” Đồng liêu Viên đại nhân đi tới chào hỏi: “Vân đại tướng quân hồi triều, chắc sẽ ở lại một thời gian, Tạ đại nhân làm nữ tế, có cơ hội đối ẩm với Nhất phẩm đại tướng quân đương triều, thật là khiến người ta hâm mộ.”
Tạ Cảnh Ngọc sao lại không nghe ra ý châm chọc, châm chọc hắn ta dựa vào Vân gia, dựa vào nhạc phụ.
Hắn ta thờ ơ nói: “Vậy Viên đại nhân cứ hâm mộ đi.”
Viên đại nhân nghẹn họng.
Quả nhiên có chỗ dựa thì sẽ càng tự tin.
Hắn ta hít sâu một hơi nói: “Ta thấy khí sắc của Tạ đại nhân không tốt lắm, mặt mày xanh đen, không biết là bệnh gì hay dính vào thứ gì dơ bẩn, Tạ đại nhân có thời gian thì tìm người xem đi.”
Hắn ta chỉ thuận miệng nói vài câu rồi đi tìm chỗ ngồi của mình.
Ai ngờ mấy lời này lại trúng tim đen của Tạ Cảnh Ngọc. Từ lúc Hạ thị chết, đêm nào hắn ta cũng bị ác mộng quấn lấy, chưa từng được ngủ ngon.
Hắn ta cảm giác thân thể của mình càng ngày càng suy nhược, thường xuyên mệt mỏi, hắn ta biết nguyên nhân là do ngủ không đủ giấc... Xem ra phải tìm đại phu kê một ít thuốc an thần, ngủ sâu rồi thì Hạ thị sẽ không đi vào giấc mơ nữa.
“Phụ thân, nhiều khách nhân như vậy, cữu cữu không thể tiếp đãi được hết.” Tạ Thế An mở miệng nói: “Phụ thân đi giúp đỡ đi.”
Tạ Cảnh Ngọc bỏ lơ ánh mắt của Viên đại nhân, đi về phía Vân Trạch.
Chẳng qua ai cũng biết lúc trước đại tiểu thư Vân gia về nhà mẹ đẻ ở hơn nửa tháng, quan hệ phu thê nhiều ít cũng có chỗ không thuận. Hơn nữa từ lúc Tạ Cảnh Ngọc vào cửa, người Vân gia vẫn không chủ động chào hỏi, đặc biệt là Vân Trạch, không thèm nhìn Tạ Cảnh Ngọc một cái.
Cái này chứng tỏ điều gì, không cần nói cũng biết.
Đám đại thần trong triều đều đã tu luyện thành tinh, ai cũng không có ý nói chuyện với Tạ Cảnh Ngọc.
Phụ tử Tạ gia bị người ta ghẻ lạnh, chỗ Vân Sơ lại vô cùng náo nhiệt.
Còn nhiều triều thần ở trong cung cùng Hoàng Thượng nên khách tới cửa có rất nhiều phu nhân và thiên kim, trong viện nơi nơi đều là nữ tử.
“Nghe nói trên đường Vân tướng quân hồi kinh còn thuận tay tiêu diệt ba ổ thổ phỉ, không phí một binh một tốt, Vân tướng quân thật là dụng binh như thần.”
“Không phải sao, có Vân tướng quân ở Tây Cương, ta thấy yên tâm biết bao nhiêu.”
“Xem bộ dáng này, Vân thiếu phu nhân hẳn là đang mang thai nha, thật là song hỷ lâm môn.”
“Vân nhị tiểu thư sắp đại hôn, đến lúc đó bọn ta lại mặt dày tới uống ly rượu mừng.”
“...”
Lâm thị cười nói: “Đã cho người đi gửi thiệp, có rảnh thì tới uống rượu mừng, chia sẻ chút niềm vui.”
Đang nói thì Đỗ phu nhân tới, bên cạnh còn có đích trưởng nữ Đỗ Lăng.
Sau chuyện xảy ra ở chùa Khánh An, Vân Sơ cố ý đến Đỗ gia hỏi thăm một chút tin tức, biết Đỗ Anh không tự sát nên cũng yên tâm.
Lâm thị nghênh đón Đỗ phu nhân, Vân Sơ đi về phía Đỗ Lăng: “Kỷ phu nhân.”
Đỗ Lăng mím môi.
Khuê mật lại tính kế nàng ấy ở chùa Khánh An, còn làm Đỗ Anh khóc suốt một tháng, nàng ấy thật sự có chút ý kiến với Vân Sơ.
Nhưng nàng ấy cũng biết lúc đó thứ nữ của Vân Sơ tính kế tứ hoàng tử, dưới tình huống như vậy, Vân Sơ chỉ có thể lợi dụng nàng ấy làm nhân chứng, bức bách tứ hoàng tử phụ trách.
Hơn nữa nàng ấy cũng phải cảm tạ thứ trưởng nữ kia của Vân Sơ đã giúp thăm dò tứ hoàng tử, lúc này mới biết hậu viện phủ An Tĩnh Vương có ít nhất mười thị thiếp.
Nàng ấy bày sự thật ra trước mặt Đỗ Anh, muội muội mới không thương tâm vì tứ hoàng tử nữa.
Hôm qua còn nghe nói Đức phi tìm cho tứ hoàng tử một trắc phi, vào cửa cùng ngày với chính phi, đây là ném thể diện của chính phi xuống đất rồi dẫm lên mà.
“Chúc mừng Tạ tiểu thư nha.” Đỗ Lăng câu môi nhìn về phía Tạ Phinh đang đứng sau Vân Sơ: “Sắp được gả vào phủ An Tĩnh Vương như ý nguyện rồi, lúc đó có rất nhiều tỷ muội làm bạn, Tạ tiểu thư thấy thế nào?”
Sắc mặt Tạ Phinh trắng nhợt.
Nàng ta cố gắng tươi cười: “Gả cho An Tĩnh Vương, trở thành vương phi, cùng các tỷ muội trong vương phủ khai chi tán diệp cho hoàng thất là vinh hạnh của ta.”
Đỗ Lăng cười nhạo một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.