Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 16



Nghĩ đến nữ nhân nó đụng phải ở tiệm trà hôm đó, hốc mắt thằng bé bỗng dưng đỏ lên, không biết vì sao nó chỉ muốn gặp nàng.

Càng tủi thân thì lại càng tức giận, nó lớn tiếng nói: “Ngươi đi nói với nàng, nếu nàng không tới thì ta sẽ tới tìm nàng!”

“Con muốn đi tìm ai?”

Một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên.

Ngay sau đó, một con hãn huyết bảo mã ngừng trước cửa phủ, một nam tử mặc quan phục triều đình màu tím đen xoay người xuống ngựa.

Tạ Cảnh Ngọc xoay người, khom lưng thật thấp: “Hạ quan bái kiến Vương gia, thỉnh an Vương gia!”

Đây là lần đầu tiên hắn ta ở gần Bình Tây Vương như thế.

Đây là cơ hội rất tốt để kết giao với Bình Tây Vương.

Nhưng mà.

Bình Tây Vương cũng không thèm nhìn hắn ta, chỉ bước lên phía trước xách tiểu hài tử kia lên.

Ngữ điệu của hắn vô cùng trầm thấp: “Con vừa nói con muốn đi tìm ai?”

“Phụ vương...” Tiểu gia hỏa rụt cổ: “Con, con không có tìm ai hết, phụ vương ngài nghe lầm rồi.”

Nam nhân cười lạnh, nhấc tay ném hài tử vào ngực gia đinh: “Nếu nó rời khỏi Vương phủ một bước thì đám hạ nhân các ngươi cũng đừng bước vào cửa Vương phủ nữa.”

Hắn nói xong thì quay đầu nhìn Tạ Cảnh Ngọc: “Hài tử nói đùa thôi, Tạ đại nhân đừng xem là thật, sau này đừng tới nữa.”

Tạ Cảnh Ngọc còn muốn nói gì đó thì Bình Tây Vương đã rảo bước đi vào Vương phủ.

Hai thị vệ lập tức đóng chặt cửa.

Tạ Cảnh Ngọc vô cùng thất vọng.

Cơ hội tốt như thế mà hắn ta không thể bắt lấy.

Tạ Thế An mở miệng: “Không bằng để mẫu thân...”

Tạ Cảnh Ngọc mím môi: “Không cần.”

Một đại nhân như hắn ta mà có chút việc nhỏ này cũng làm không xong, nếu để thê tử ra mặt thì quả là đáng xấu hổ.

Nhưng Vân Sơ cũng không phải kẻ ngốc không biết gì.

Xa phu đưa Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An tới Vương phủ là người nàng mang từ Vân gia tới, người đó đã thuật lại toàn bộ những chuyện xảy ra ở Vương phủ cho nàng biết. “Muốn phu nhân của chúng ta đích thân tới Vương phủ?” Thính Sương vô cùng kinh ngạc: “Vương phủ không có vương phi, phu nhân tới đó thật sự không ổn, sao tiểu thế tử này lại đưa ra yêu cầu như thế?”

Xa phu cúi đầu nói: “Bình Tây Vương đã mắng tiểu thế tử một trận, bảo người Tạ phủ đừng tới đó nữa.”

Thính Tuyết hừng hực khí thế: “Vậy xem ra chuyện này đã qua rồi, Bình Tây Vương quả nhiên là biết lý lẽ, biết trong chuyện này là tiểu thế tử không đúng nên không làm khó phu nhân nhà chúng ta.”

Vân Sơ gật đầu.

Bình Tây Vương trước giờ luôn là người hiểu lý lẽ, đời trước Vân gia bị bắt giam, chỉ có Bình Tây Vương nguyện ý bôn tẩu...

Đang nói chuyện thì Thính Vũ đã bước vào: “Phu nhân, đây là canh ta cố ý hầm cho ngài, ngài nhân lúc còn nóng mau uống đi.”

Vân Sơ thờ ơ nói: “Ta đã uống canh rồi, ngươi mang đi đi.”

Thính Vũ ấp úng, bất an nói: “Phu nhân, là thiếp làm sai chuyện gì, hay Doãn ca nhi làm loạn quy củ?”

Mấy ngày qua phu nhân vừa phạt đại thiếu gia vừa đánh nhị thiếu gia, nàng ta sợ Doãn ca nhi cũng phạm phải lỗi gì, chọc phu nhân không vui nên mới đuổi mẫu tử bọn họ ra khỏi Ngọc Sanh Cư.

Lúc ở Ngọc Sanh Cư, nàng ta là người hầu thân cận của phu nhân, rất có mặt mũi ở Tạ phủ.

Từ lúc dọn khỏi nơi này, chi phí ăn mặc kém đi còn chưa nói, đám nha hoàn bà tử còn không cho nàng ta sắc mặt tốt...

Cho nên nàng ta mới cả gan chạy tới đây hỏi phu nhân xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Vân Sơ nhìn nàng ta rồi nói: “Từ sau khi sinh Doãn ca nhi, ngươi cũng không cần hầu hạ ai nữa, ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên để ngươi ở một viện độc lập, cũng tiện cho đại nhân ngủ lại.”

Thính Vũ cắn môi dưới.

Vân Sơ cầm sổ sách, mở ra, nàng ta biết phu nhân có việc cần làm, chỉ có thể cúi đầu lui ra.

Mới vừa bước ra sân thì đã nghe được tiếng cười nhạo.

“Ái chà, đây không phải Vũ di nương sao?” Thính Phong cười lạnh nói: “Giang di nương, Đào di nương đều an phận ở viện của mình, chỉ có ngươi thích đong đưa trước mặt phu nhân, ngươi cho rằng bản thân hầu hạ phu nhân từ nhỏ nên không giống những người khác sao. Từ ngày ngươi qua mặt phu nhân để bò lên giường của đại nhân thì phu nhân đã không muốn nói tới ngươi nữa rồi. Bây giờ chịu gặp ngươi cũng là vì nể mặt mũi tam thiếu gia mà thôi, ngươi nên cảm thấy may mắn vì bản thân sinh được một hài tử tốt...”

Thính Vũ gian nan giải thích: “Tối hôm đó ta không cố ý thật mà… là đại nhân say rượu...”

“Ngươi đừng có giải thích mấy chuyện giường chiếu này với một hoàng hoa khuê nữ như ta.” Thính Phong kéo kéo khóe môi: “Một nha hoàn như ta không nhận nổi lời giải thích của di nương, Vũ di nương đi thong thả, không tiễn.”

Thính Vũ khuất nhục cắn môi, xoay người rời khỏi Sanh Cư.

Vân Sơ ngồi trên giường có chút thất thần.

Thính Sương năm nay hai mươi, Thính Phong nhỏ nhất cũng đã mười sáu, nàng nên tìm kiếm hôn phu cho bọn họ rồi.

Đời trước, sau khi Thính Sương qua đời, Thính Phong cùng Thính Tuyết lập lời thề cả đời không gả, đời này nàng không thể để đám nha đầu này cả đời lẻ loi hiu quạnh như nàng.