Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 168:




Tạ Thế Duy hồi phủ, Vân Sơ sắp xếp một bữa tiệc nhà.
Bữa tiệc này được tổ chức trong viện của lão thái thái, người các viện khác đều tới, vô cùng náo nhiệt.
Lão thái thái ngồi ở chủ vị, nhìn gã hầu đỡ Tạ Thế Duy bước vào.
Tuy không thích tôn tử này nhưng tốt xấu gì cũng là hậu bối Tạ gia, Vân gia đã nói sẽ tìm cho Duy ca nhi một con đường, nói không chừng sau này sẽ có thành tựu.
“Duy ca nhi, tới đây cho tằng tổ mẫu nhìn một cái.”
Lão thái thái jeos Duy ca nhi, sờ mặt nó, ra vẻ từ ái.
“Gầy không ít, Duy ca nhi nhà ta tới thôn trang chịu khổ rồi.”
Tạ Thế Duy trầm mặc không nói lời nào.
Không bao lâu, Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An cũng tới.
Tạ Thế Duy đột nhiên ngẩng đầu nhìn.
Nó thấy Tạ Thế An một thân cẩm y, đầu đội ngọc quan, bộ dáng thiếu niên lang tiêu diêu tự tại, khí phách hăng hái.
Mà nó chỉ có một thân áo vải thô, trông cứ như hạ nhân Tạ phủ, chân còn bị đứt, cả đời đều bị hủy.
Nó căn bản không áp chế được cơn giận đang cuồn cuộn trong ngực, lập tức vọt lên bóp cổ Tạ Thế An.
“Khụ khụ khụ!” Tạ Thế An hoàn toàn không ngờ được nó sẽ làm như vậy, không thể thở nổi: “Tạ, Tạ Thế Duy, ngươi điên rồi, ngươi làm gì đó!”
Tạ Cảnh Ngọc nâng tay phải hung hăng tát vào mặt Tạ Thế Duy: “Nghịch tử, vừa mới đón ngươi về mà ngươi đã gây chuyện, muốn chọc cho ta tức c.h.ế.t phải không!”
Tạ Thế Duy bị đánh té ra bàn, đồ ăn mới bưng lên đều bị đánh đổ.
Mấy di nương hoảng sợ la toáng.
“Duy ca nhi, con làm sao vậy?” Nguyên thị vội đi lên giữ chặt Tạ Thế Duy: “Đây là tiệc tẩy trần cố ý làm cho con, con lại làm cái gì vậy?”
“Tạ Thế An, ta hỏi ngươi!” Tạ Thế Duy bốc hỏa, nhìn chằm chằm huynh trưởng mà trước kia nó vẫn luôn kính nể: “Lúc trước chân ta bị thương, ngươi xúi giục người nhà không mời đại phu xem bệnh cho ta đúng không! Rõ ràng chân ta có thể lành lại, chỉ vì ngươi mà ta tàn phế cả đời, có phải hay không!!”
Tạ Thế An bình tĩnh nói: “Chân ngươi vốn trị không hết được, không liên quan tới bất kỳ ai.”
“Vậy Hạ di nương đâu, bà ấy c.h.ế.t thế nào!” Tạ Thế Duy giận dữ hét: “Có phải là bị ngươi bức tử!”
Nó vừa nói xong thì sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Chỉ có vài người biết sự thật về cái c.h.ế.t của Hạ di nương, còn lại đều cho rằng Hạ di nương dùng vu cổ bị phát hiện nên tự sát.
Bây giờ Tạ Thế Duy lại nói là Tạ Thế An bức tử Hạ di nương, mấy vị di nương khác đều không thể tin sự thật lại là như thế...
“Câm miệng!” Lão thái thái tức giận nói: “Đón ngươi về Tạ gia là vì muốn giúp ngươi tìm một được lui, ngươi lại gây chuyện nói hươu nói vượn, người đâu, đưa nhị thiếu gia đi!”
Tạ Thế Duy liều mạng giãy giụa, đám hạ nhân bị nó tay đ.ấ.m chân đá, còn bị cắn mấy ngụm.
Hai bàn tiệc trong viện đã bị nó đánh đổ hoàn toàn, càng nháo càng không khống chế được.
Tạ Cảnh Ngọc tức giận đến mức m.á.u trong người sôi ngược lên, đại phu đã nói không thể tức giận, nhưng trong tình cảnh này, hắn ta thật sự không át được cơn giận.
Hắn ta nhìn thấy một thanh gỗ dưới đất, bèn nhặt lên đánh vào lưng Tạ Thế Duy. Tạ Thế Duy phát ra một tiếng hét thảm thiết.
“Được rồi, đừng náo loạn.” Vân Sơ bước qua rút thanh gỗ trong tay Tạ Cảnh Ngọc ném xuống đất, sau đó đỡ lấy cánh tay Tạ Thế Duy: “Duy ca nhi, cho mẫu thân chút thể diện đi, đừng náo loạn nữa, mẫu thân đưa con về viện tử.”
Tạ Thế Duy có thể phát hỏa với tất cả mọi người nhưng lại không thể tỏ thái độ với Vân Sơ, mẫu thân chính là người đón nó về đây.
Nó không nói thêm lời nào, đi theo Vân Sơ về viện tử của mình.
“Duy ca nhi, đừng trách phụ thân đánh con, con nháo thế nào cũng được nhưng đừng bóp cổ đại ca chứ.” Vân Sơ ngồi ngay chiếc bàn bên cạnh, khuyên nhủ: “Đại ca con mỗi ngày đều phải đi học, nói không chừng sau này còn được vào Quốc Tử Giám, để người ta trông thấy trên cổ nó có vết bầm, thế chẳng phải khiến người ta bàn luận Tạ gia xảy ra chuyện không hay sao?”
Tạ Thế Duy ngẩng đầu: “Mẫu thân nói thật đi, Hạ di nương c.h.ế.t có liên quan gì tới đại ca đại tỷ không?”
“Duy ca nhi, ai nói mấy chuyện này với con, con đừng tin, Hạ di nương tự làm chuyện xấu, không thể đối diện với bản thân nên đã uống thuốc độc tìm chết.” Vân Sơ thay đổi sắc mặt nói: “Đại ca là hài tử đáng kiêu ngạo của phụ thân con, tất cả tâm huyết của phụ thân con, tất cả tài nguyên của Tạ gia đều thuộc về đại ca con, con lại cứ đối nghịch với đại ca con, phụ thân chắc chắn không tha cho con, ta có thể bảo vệ con một lúc nhưng cả đời thì sao?”
Tạ Thế Duy gắt gao nắm nắm tay.
Nó chỉ là đắc tội Tuyên Võ hầu nên mới bị Tạ gia vứt bỏ.
Mà Tạ Thế An đích thân g.i.ế.c c.h.ế.t thân nương của mình lại được thừa hưởng tất cả mọi thứ của Tạ gia!
Tại sao lại bất công như vậy!
“Sắc trời không còn sớm, con nghỉ ngơi đi, ta đi trước.”
Vân Sơ vỗ vai nó, xoay người đi ra sân.
Mới vừa ra cửa thì đã thấy Tạ Thế An đang đứng đó: “An ca nhi?”
“Mẫu thân, Duy ca nhi có chút hiểu lầm, con phải giải thích rõ ràng.” Tạ Thế An mở miệng: “Con vào trước.”
Hắn ta vừa bước vào cửa thì một cái chân đèn đã bay tới chỗ hắn ta: “Cút!”
“Duy ca nhi, ta là đại ca.” Tạ Thế An thở dài, nhặt chân đèn lên: “Nương qua đời, trên thế giới này chúng ta là người thân duy nhất, đệ cho ta một cơ hội giải thích đi.”
“Được, ngươi giải thích rõ ràng cho ta!” Tạ Thế Duy thọt chân từ trong phòng lao ra: “Ngươi giải thích xem tại sao không cho người nhà mời đại phu chẩn bệnh cho ta, giải thích xem tại sao lại dùng rượu độc bức tử nương! Ngươi nói đi, ngươi giải thích đi!”
“Chân của đệ vốn không trị hết được, chuyện này không liên quan tới ta.” Tạ Thế An chậm rãi nói: “Chuyện của nương rất phức tạp, một hai câu không nói rõ được... Duy ca nhi, đệ yên tâm, tuy chân của đệ không trị hết nhưng sau khi ta thi đậu công danh, ta sẽ cho đệ cả đời vinh hoa phú quý, vô ưu vô lo!”
Tạ Thế Duy lạnh lùng nhìn hắn ta: “Thật vậy chăng?”
Tạ Thế An gật đầu: “Đương nhiên là thật, nhưng tiền đề là trước khi ta đậu công danh, đệ phải an phận ở lại thôn trang. Ngày mai ta sẽ đích thân đưa đệ về thôn trang, được không?”
Hắn ta hiểu rõ người đệ đệ này, nóng tính bốc đồng, không có đầu óc.
Nó đã biết bí mật lớn của Tạ gia, sao hắn ta có thể yên tâm để ngoại công đưa Duy ca nhi rời khỏi Tạ gia. Duy ca nhi phải ở lại Tạ gia, ở lại thôn trang Tạ gia cả đời!
Tạ Thế Duy đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Cái gì gọi là an phận ở lại thôn trang, ngươi sợ ta ở lại Tạ gia, đoạt đi những thứ thuộc về ngươi có đúng không! Tạ Thế An, ngươi quá dối trá, ngươi vì tiền đồ của bản thân mà g.i.ế.c nương, hiện tại ta đã biết được bí mật của ngươi, có phải ngươi cũng định xử lý ta không?”
Nó túm lấy chung trà lên bàn đập lên đầu Tạ Thế An, m.á.u tuông ra như suối.
Gia đinh trong viện hoảng hốt hét lên, vội vàng xông tới kéo Tạ Thế Duy lại.
“Mau, mau đi mời đại nhân với lão thái thái tới đây!”
Hai vị thiếu gia đánh nhau, hạ nhân bọn họ không quản được, phải gọi người có thể xử lý đến.
Lão thái thái vốn đang định tìm Tạ Thế Duy nói chuyện, chủ yếu là tiểu tử này đã biết Hạ di nương c.h.ế.t kỳ quặc, bí mật như vậy tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài, bà ta phải tới cảnh cáo Tạ Thế Duy.
Đi được nửa đường thì nghe gia đinh đến báo, nhị thiếu gia đánh đại thiếu gia chảy m.á.u đầu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.