“Trời ơi, không phải là Tạ nhị thiếu gia khi trước làm gãy ngón tay thế tử Tuyên Võ hầu thế đó chứ, sao nó có thể g.i.ế.c tằng tổ mẫu của mình?”
“Rốt cuộc là gia đình thế nào mới có thể nuôi ra hài tử như vậy, gây họa thì thôi đi, lại còn g.i.ế.c người, mà cũng chỉ mới tám tuổi, sau này trưởng thành thì còn thế nào nữa!”
“Lúc trước Tạ gia có thể cưới đích nữ phủ Tướng quân không phải là vì đã che giấu chuyện có hài tử với ngoại thất trước khi thành thân sao, một người lòng dạ bất chính nuôi ra một thứ nghiệp chướng g.i.ế.c người cũng không lạ!”
“Đích nữ phủ Tướng quân bị lừa gả, sau đó lại phát hiện bản thân không thể sinh sản, khó mà không hoài nghi đây là âm mưu của Tạ gia, chính là để đích nữ phủ Tướng quân cam tâm tình nguyện nuôi con của ngoại thất mà!”
“Thượng bất chính hạ tắc loạn!”
“Ôi mẹ ơi, người Tạ gia thật quá ghê tởm!”
Đám người đứng nói chuyện còn có mấy đại nương đại bà vừa đi chợ về, thật sự là không nhịn được nên đã lấy cải thảo và trứng gà trong giỏ ra ném vào biển hiệu của Tạ phủ.
Bạch bạch bạch, trước cửa Tạ phủ là một mảnh hỗn độn.
“Đều dừng tay!” Tạ Trung Thành bước xuống xe ngựa, tức giận rống lên: “Người đâu, tới giải tán đám người không liên quan này đi!”
Người đến xem còn sôi nổi phun nước bọt trước cửa Tạ phủ rồi mới tụm năm tụm ba rời đi.
Tạ Trung Thành tức đến mức thất khiếu bốc khói, ông ta chỉ biết mẫu thân qua đời, lại không biết bà ta c.h.ế.t trên tay Tạ Thế Duy.
Ông ta nổi giận đùng đùng bước vào trong, khắp nơi đều treo lụa trắng và đèn lồng trắng đen, ai nấy đều mặt áo tang màu trắng, đại đường đã được bố trí thành linh đường, quan tài nằm chính giữa, người Tạ gia đa số đều quỳ trước linh đường khóc thút thít, hoá vàng mã.
Ông ta nén cơn giận, bước vào thắp hương cho lão thái thái, quỳ xuống đốt giấy rồi đứng lên: “Tên nghiệp chướng kia ở đâu?”
Nguyên thị ngẩng đầu, khàn giọng nói: “Cảnh Ngọc nhốt nó trong phòng chất củi.”
Nói tới Tạ Cảnh Ngọc, Tạ Trung Thành nhíu mày: “Cảnh Ngọc đâu, sao không ở linh đường!”
“Cảnh Ngọc bị bệnh.” Nguyên thị che miệng khóc rống: “Nó đau đầu, chân trái hoàn toàn không có sức, đi đường cũng không đi được, ta làm chủ cho nó về phòng nghỉ ngơi.”
Tạ Trung Thành tâm loạn như ma, sao ngay cả Cảnh Ngọc cũng bị bệnh, tuổi còn trẻ mà chân trái lại bất động, thật sự quá dọa người.
Ông ta quay đầu thấy Vân Sơ đi vào linh đường, lạnh lùng nói: “Lão thái thái mất, sao con cũng không tới linh đường?”
Vân Sơ nhướng mày: “Cha chồng đang muốn chất vấn ta sao, cũng được, ta đến linh đường hóa vàng mã khóc lóc dập đầu, chuyện tang lễ cứ để Phinh tỷ nhi lo liệu đi.”
Tạ Trung Thành đen mặt..
Ông ta chỉ hỏi một chút mà nhi tức lại đáp trả như thế, sao hả, ông ta hỏi một câu cũng không được sao?
Nhưng ông ta không dám nói thêm gì, nếu giao cho Phinh tỷ nhi đi lo tang lễ, e rằng Tạ gia sẽ lại trở thành trò cười cho cả kinh thành.
“Ta không có ý đó.” Ông ta hòa hoãn nói: “Hiện tại bên ngoài đều đang bàn tán Duy ca nhi g.i.ế.c lão thái thái, ảnh hưởng lớn tới danh dự của Tạ gia, Sơ nhi, con xem phải xử lý chuyện này như thế nào?”
Vân Sơ đang muốn nói chuyện thì lại nghe gia đinh hô to: “Vân phu nhân đến!”
Tạ Trung Thành thấy Lâm thị tới một mình, sắc mặt lại trở nên khó coi.
Rõ ràng là Vân tướng quân đã hồi kinh, đích tử Vân Trạch cũng ở nhà mà chỉ phái một nữ nhân tới phúng viếng, rõ ràng là đang xem thường Tạ gia!
Lâm thị thờ ơ đi vào linh đường, dâng hương.
Vốn dĩ bà ấy và Vân Tư Lân đã dự định cùng đi, ai ngờ vừa ra cửa đã nghe rất nhiều người bàn tán chuyện của Tạ gia, nghe mà rợn người.
Nếu lời của bọn họ là thật thì bà ấy cũng không dám để nữ nhi ở lại cái ổ sói này, tất nhiên cũng sẽ không để tướng quân đến để giữ mặt mũi cho Tạ gia!
Dâng hương xong, Lâm thị quay đầu nhìn.
“Ông thông gia.” Bà ấy bình thản mở miệng: “Dọc đường ta tới Tạ gia, nghe người ta nói là lão thái thái c.h.ế.t thảm, không biết là thật hay là giả?”
“Dân chúng đầu đường hồ ngôn loạn ngữ!” Tạ Trung Thành phẫn nộ quát: “Gia mẫu bệnh nguy kịch, tuổi lớn không chịu đựng nổi nên mới qua đời.”
“Đúng vậy không?” Lâm thị cười lạnh: “Ông thông gia cho rằng nói như vậy thì dân chúng sẽ không chỉ trỏ Tạ gia sao, cho là Ngự Sử Đài không biết được thực hư thì Tạ gia sẽ không bị ảnh hưởng sao?”
Tạ Trung Thành siết chặt nắm tay.
Ông ta không ngờ chỉ một người Tạ gia c.h.ế.t mà lại khiến cả kinh thành huyên náo.
Nói đến cùng vẫn là vì Tạ gia cưới nữ nhi Vân gia, Vân gia bị người ta để ý nên cũng khiến Tạ gia bị người ta bàn tán.
“Tạ gia ngươi ra sao ta không quan tâm.” Lâm thị lạnh lùng nói: “Lúc trước Tạ Thế Duy đả thương thế tử Tuyên Võ hầu, ta chỉ cho là trẻ nhỏ đùa giỡn, nhưng ai ngờ nó lại ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t tằng tổ mẫu thân sinh của mình! Có thể ra tay hạ sát trưởng bối cùng huyết thống, vậy với một đích mẫu không cùng m.á.u mủ thì sao? Có thể g.i.ế.c c.h.ế.t tằng tổ mẫu thì cũng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t đích mẫu! Vân gia ta tuyệt đối không thể để nữ nhi sống chung một mái nhà với hung thủ g.i.ế.c người!”
“Bà thông gia, ngài lo lắng nhiều rồi!” Nguyên thị vội vàng đi tới nói: “Duy ca nhi trước nay vẫn tôn kính Sơ nhi, sao có thể giết...”
“A, ở Tạ gia mấy người, còn có chuyện gì là không thể!” Lâm thị giữ c.h.ặ.t t.a.y Vân Sơ: “Sơ nhi, nương đưa con về nhà!”
Cái đức hạnh này của Tạ Thế Duy chắc chắn là từ gốc rễ Tạ gia mà gia, một đám người Tạ gia đều là thứ đê tiện, bà ấy thật nghi ngờ chuyện Sơ nhi sinh non mấy năm trước có liên quan tới Tạ gia!
Bây giờ bà ấy vô cùng hối hận, tại sao lúc trước lại bị thân phận Trạng Nguyên của Tạ Cảnh Ngọc che mắt, tại sao lại chọn cho Sơ nhi một cửa hôn nhân như vậy.
Đều là bà ấy sai, bà ấy làm hại Sơ nhi!
“Bà thông gia, có việc gì từ từ nói!” Nguyên thị vội vàng kéo Vân Sơ: “Lão thái thái vừa qua đời, nếu đích tôn tức như Sơ nhi rời khỏi Tạ gia thì Tạ gia ta thật không thể ngẩng mặt làm người được, bà thông gia, ngài nói xem ngài muốn xử lý thế nào, Tạ gia nhất định sẽ làm theo, chỉ cần Sơ nhi ở lại Tạ gia, muốn thế nào cũng được!”
Tạ Trung Thành mềm mỏng nói: “Duy ca nhi chắc chắn sẽ không ở lại Tạ gia, bà thông gia cứ yên tâm!”
Lâm thị lạnh lùng nói: “Giết người thì phải trả giá đắt, Tạ gia chỉ có một lựa chọn là đưa Tạ Thế Duy lên quan phủ!”
Chân Nguyên thị mềm nhũn, vội vàng đỡ tay bà tử.
Tạ Trung Thành siết chặt nắm tay.
Vân gia rõ ràng đang uy h.i.ế.p ông ta phải đưa Duy ca nhi lên quan, nếu khôn Vân gia sẽ hòa ly đoạn thân với Tạ gia.
Bây giờ Tạ gia đã lung lay trước gió, không chịu nổi chuyện lớn như hòa ly.
Ông ta nhanh chóng cân nhắc lợi và hại, nhắm mắt lại, gằn từng chữ một: “Cứ làm như lời bà thông gia.”
Hạ nhân Tạ phủ sớm đã lan truyền việc đêm hôm qua ra ngoài, toàn kinh thành ồn ào huyên náo, mỗi một chi tiết đều rất tỉ mỉ, nếu không giải quyết thỏa đáng thì Tạ gia sẽ vĩnh viễn bị người đời sỉ nhục.
Hy sinh một Tạ Thế Duy, giữ được toàn bộ Tạ gia, hình như... cũng không khó tiếp thu như vậy.
Vân Sơ đưa Lâm thị ra ngoài: “Nương yên tâm, Tạ gia không làm gì được con đâu.”
“Sơ nhi...” Lâm thị thở dài: “Cha nương mãi là chỗ dựa của con, Vân gia vĩnh viễn hoan nghênh con về.”
Tiễn Lâm thị đi, Vân Sơ gọi Thính Phong tới: “Ngươi tới phòng chất củi một chuyến, nói với Tạ Thế Duy là Tạ gia muốn đưa nó lên quan phủ, nếu nó chấp nhận thì thôi, nếu nó muốn chạy thì ngươi giúp nó một phen, cho nó mấy lượng bạc.”
Thính Phong gật đầu, xoay người đi làm.