Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 172:




Nguyên thị rời khỏi linh đường, đỡ tay Tạ Trung Thành, run rẩy nói: “Lão gia, thật sự phải đưa Duy ca nhi lên quan sao, nó mới tám tuổi!”
“Nó làm sai thì phải chịu trừng phạt.” Tạ Trung Thành nhìn bà ta rồi nói: “Hiện giờ lão thái thái không còn, sau này bà phải trấn giữ hậu trạch Tạ gia, đừng có chuyện gì cũng chỉ biết khóc, bà vừa khóc thì một đám nữ nhân hài tử đều khóc theo, Tạ gia lại trở nên lộn xộn không thấy sao?”
Nguyên thị cố không run lẩy bẩy nói: “Không phải còn Sơ nhi sao...”
“Cũng chỉ có bà là tin đứa con dâu này còn thật lòng đứng về phía Tạ gia!” Tạ Trung Thành nhỏ giọng nói: “Từ khi biết ba tỷ đệ An ca nhi là Hạ di nương sinh ra, nó đã lạnh lòng với Tạ gia rồi, bà nhớ kỹ, phải lấy lại quyền quản lý hậu trạch, đừng có cái gì cũng dựa vào người khác...”
Nguyên thị trừng to mắt: “Ngài nói cái gì, An ca nhi là Hạ di nương sinh?”
Chuyện này quả thật đã đảo lộn nhận thức của bà ta, như một đòn cảnh cáo khiến bà ta choáng váng.
Tạ Trung Thành lắc lắc đầu, thê tử của ông ta bị bệnh mười mấy năm, ngày ngày uống thuốc đã khiến đầu óc trở nên hồ đồ, chuyện rõ ràng như vậy, còn cần hỏi nữa sao?
“Khó trách, khó trách bà thông gia lại có ý muốn hòa ly?” Nguyên thị bày ra bộ mặt khóc tang: “Ta nghe nói hai ngày nay tộc lão Vân gia ra mặt giúp một nữ nhi đã xuất giá của Vân gia hòa ly, Vân gia căn bản không lo lắng hòa ly sẽ ảnh hưởng xấu đến Vân gia, nếu Tạ gia đối xử với Sơ nhi không tốt, tộc lão Vân gia chắc chắn sẽ ra mặt giúp Sơ nhi hòa ly!”
Tạ Trung Thành cũng nhìn thấy thái độ mạnh mẽ của Lâm thị.
Ông ta cũng có chút lo lắng, có khi nào Vân gia sẽ không màng tất cả đòi hòa ly...
“Chờ Cảnh Ngọc khỏe lại, nhất định phải để Sơ nhi mang thai hài tử.” Nguyên thị xoay người, mười ngón tay đan vào nhau, đi đến trước bài vị của lão thái thái nói: “Xin lão thái thái phù hộ Sơ nhi một lần là sinh được hài tử, để Tạ gia có đích tử chân chính...”
Tạ Thế An đang quỳ gối hóa vàng mã bên cạnh bỗng nhiên khựng lại.
Hắn ta biết mẫu thân đã tới chỗ thần y xem bệnh, cũng biết phụ thân cùng mẫu thân đang uống thuốc dưỡng thân thể, mong có được hài tử.
Nhìn tình huống của Tạ gia hiện tại, phụ thân nhất định sẽ không màng tất cả khiến mẫu thân mang thai hài tử, nếu Tạ gia có đích tử chân chính thì trưởng tử như hắn ta có là cái thá gì?
Hiện giờ mẫu thân lót đường cho hắn ta, cho hắn ta danh ngạch vào Quốc Tử Giám của Vân gia, cho hắn ta hưởng dụng nhân mạch của Vân gia...
Một khi mẫu thân có hài tử thân sinh, một khi Vân gia có ngoại tôn chính thức thì Tạ Thế An hắn còn có chỗ nói chuyện sao?
Có lẽ hắn ta nên thêm một số thứ vào ấm sắc thuốc của phụ thân... Không được, như vậy quá mạo hiểm, chỉ cần khám nghiệm bã thuốc là biết ngay...
Tạ Thế An liên tục hóa vàng mã, đầu óc cũng không ngừng xoay chuyển, vô số ý niệm nổi lên trong đầu hắn ta.
Tạ Trung Thành rời linh đường đi tới phòng chất củi.
Ông ta phải đích thân đưa Tạ Thế Duy đi gặp quan, để cho đám dân chúng đang bàn tán sôi nổi kia nhình thấy Tạ gia đại nghĩa diệt thân, trong nhà không chứa chấp những kẻ tâm thuật bất chính! Vừa đến cửa phòng củi thì đã thấy bà tử hoang mang rối loạn nói: “Lão gia, không hay rồi, nhị thiếu gia, nhị thiếu gia biến mất rồi!”
Tạ Trung Thành tức khắc giận dữ: “Sao lại biến mất!”
“Mới vừa rồi nhị thiếu gia ở trong phòng củi nói khát nước, lão nô đi rót nước cho nhị thiếu gia, đã khóa cửa phòng củi, lúc quay lại thì đã không thấy tăm hơi của nhị thiếu gia!”
“Tên nghiệp chướng này cũng dám trốn!” Tạ Trung Thành rống giận: “Người đâu, đuổi theo, phải tróc nã tên nghiệp chướng này về quy án!”
Lão thái thái được quàn ở Tạ gia bảy ngày mới phát tang.
Trong bảy ngày này, Tạ Trung Thành mang theo rất nhiều người chạy khắp nơi tìm kiếm Tạ Thế Duy nhưng một chút tung tích cũng không thấy.
Rất nhiều dân chúng cho rằng Tạ gia cố ý giấu người, càng thêm khinh thường Tạ gia, có người hiểu chuyện chạy tới nha môn báo quan, cáo Tạ nhị thiếu gia Tạ Thế Duy tàn nhẫn g.i.ế.c hại Tạ lão thái thái.
Người của quan phủ còn cố ý chạy tới Tạ gia điều tra những việc đã xảy ra.
Tạ Cảnh Ngọc vốn đang bị bệnh, vừa nghe nói tới chuyện này thì đã tức đến mức hộc máu.
Vân Sơ bưng thuốc vào phòng hắn ta: “Lão thái thái c.h.ế.t không nhắm mắt, quan phủ tra ra chân tướng thì lão thái thái mới được an giấc ngàn thu, phu quân cũng đừng nhọc lòng nữa, dưỡng bệnh cho tốt đi.”
Nàng đặt chén thuốc vào tay Giang di nương đang ngồi hầu hạ bên cạnh.
Giang di nương cẩn thận hầu hạ Tạ Cảnh Ngọc uống hết một chén thuốc đen ngòm.
“Phu nhân...” Tạ Cảnh Ngọc mở miệng: “Có thể xin phu nhân dùng danh nghĩ Vân gia mời thái y tới bắt mạch cho ta không?”
Hắn ta luôn chìm trong cơn khủng hoảng khó nói nên lời, cứ cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng mất khống chế.
“Ta đã mời Khâu đại phu, là một y giả nổi tiếng nhất kinh thành trong việc điều trị chứng bệnh này đến đây chữa trị cho phu quân, dù có là ngự y trong cung thì cũng không so được.” Vân Sơ làm bộ dém góc chăn cho hắn ta: “Khâu đại phu nói ngài uống rượu quá độ, buồn bực tích tụ, nổi giận nên mới thành ra thế này, chỉ cần uống thuốc, chậm rãi điều trị là có thể khôi phục như thường... Sau khi đưa tang lão thái thái vẫn còn một số chuyện cần xử lý, ta phải đi làm đây.”
Tạ Cảnh Ngọc giơ tay bắt lấy tay áo nàng: “Phu nhân, ta chỉ cầu nàng một việc này, ta cần ngự y.”
Vừa nghe lời này, Vân Sơ cười: “Phu quân xác định chỉ từng cầu ta một chuyện này sao?”
Nụ cười của nàng khiến Tạ Cảnh Ngọc cảm thấy rất chói mắt, hắn ta dần dần buông tay.
“Giang di nương, chăm sóc đại nhân cho tốt.”
Vân Sơ bỏ lại những lời này rồi xoay người đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.