Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 174:




Quán trà.
Vân Sơ và Lạc thị ngồi đối diện nhau.
“Chiếc trâm trên đầu Tạ phu nhân thật là đẹp mắt.”
Lạc thị bưng chén trà, nhìn thấy chiếc trâm cài mới trên đầu Vân Sơ, khen một câu từ tận đáy lòng.
Vân Sơ cười cười: “Hầu phu nhân không chỉ muốn mời ta uống một ly trà đơn giản như vậy đâu nhỉ?”
Lạc thị nhìn nàng nói: “Lúc ta còn ở khuê các, đã từng nghe rất nhiều người nhắc tới Vân gia đại tiểu thư, là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, người đến xin cưới đã sắp đạp vỡ ngạch cửa. Ta vẫn luôn cảm thấy, Vân gia đại tiểu thư chính đám mây nơi chân trời, cách ta rất xa rất xa, cho dù ngươi có xinh đẹp bao nhiêu thì cũng không liên quan tới ta, nhưng bây giờ ta lại phát hiện ra ta đã sai rồi...”
Vân Sơ uống ngụm trà.
Nàng vẫn luôn phái người theo dõi Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng, đương nhiên cũng biết dưới sự dẫn dắt của gia đinh kia, Lạc thị đã đưa người đến tiểu viện bên ngoài của Tuyên Võ hầu, bắt quả tang Tuyên Võ hầu ngay tại trận.
Bây giờ hai ngoại thất trong tiểu viện kia đã bị người Lạc gia khống chế.
Nàng cũng không bảo gia đinh cố ý che giấu tung tích, Lạc thị tra tới chỗ nàng cũng không lạ.
Chỉ là tại sao Lạc thị lại nói mấy lời kỳ quái như vậy, không phải nên chất vấn tại sao nàng lại bày ra những chuyện này sao?
“Tạ phu nhân biết không, phu quân Tuyên Võ hầu của ta nuôi ngoại thất bên ngoài, còn nuôi tận hai người.” Lạc thị cười, nụ cười kia lại ẩn chứa nỗi thống khổ vô tận: “Kinh thành ai cũng nói ta gả cho một phu quân tốt, thành hôn nhiều năm như vậy mà hầu phủ chẳng có lấy một di nương, ta vẫn luôn cho rằng tình cảm phu thê của bọn ta thâm hậu, mãi đến khi thấy được hai ngoại thất kia, ta mới biết thì ra phu quân ta vẫn luôn có ý trung nhân.”
Lạc thị nhìn chằm chằm Vân Sơ: “Hai ngoại thất kia nhìn rất giống Tạ phu nhân, đặc biệt là người đang mang thai, nhìn từ góc nghiêng, ta suýt đã nhận lầm người đó là Tạ phu nhân.”
Vân Sơ đột nhiên cứng đờ, cứ như có một con rắn độc đang bò từ dưới chân lên, thè lưỡi rắn quét quanh tai nàng, khiến da đầu của nàng tê dại.
“Ta còn tra được thì ra trong hầu phủ có một mật thất, trong mật thất treo đầy tranh, tất cả đều là tranh vẽ Tạ phu nhân.” Lạc thị khàn giọng: “Thì ra ý trung nhân của phu quân ta chính là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, Vân gia đại tiểu thư, bây giờ là Tạ phu nhân. Ý trung nhân của chàng gả chồng, chàng lại đi tìm hai nữ tử có dung mạo tương tự dưỡng bên ngoài, sống một cuộc sống phu thê bình đạm... Ta thì sao, ta là cái gì?”
Nàng ấy vừa nói vừa khóc nấc lên.
Vân Sơ cảm thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ.
Dạ dày không ngừng cuồn cuộn, phải uống thêm vài ly trà mới áp chế được cảm giác này.
Nàng vỗ vai Lạc thị, lặng lẽ trấn an, ước chừng một khắc sau, Lạc thị mới bình tĩnh lại: “Xin lỗi, để Tạ phu nhân chê cười rồi.”
“Hầu phu nhân đã nói với ta nhiều như vậy, ta cũng không nên gạt ngươi.” Vân Sơ nhướng mắt: “Hầu phu nhân cũng biết là ta cố ý để gia đinh kia dẫn đường cho hầu phu nhân tới tiểu viện đó đúng không?”
Lạc thị biết có người cố ý dẫn đường nhưng còn chưa kịp tra ra người đó là ai, bởi vì nàng ấy đã bi thương đến độ không biết phải làm gì.
Lúc nàng ấy nhìn thấy trong mật thất đó đều là hình vẽ Tạ phu nhân, nàng ấy không thể chấp nhận nổi, mất đi lý trí, không nhịn được nên mới chạy đi tìm Tạ phu nhân.
Nàng ấy thật sự không ngờ là Tạ phu nhân là người chỉ dẫn để nàng ấy phát hiện trượng phu của mình đang nuôi ngoại thất.
Chẳng lẽ Tạ phu nhân đã sớm biết tâm tư u tối kia của Tần Minh Hằng?
“Ta quả thật đã sớm biết tâm tư của Tuyên Võ hầu, lần trước ta theo phu quân đến hầu phủ chịu đòn nhận tội, chắc hầu phu nhân không biết rằng Tuyên Võ hầu đã bỏ thuốc vào trà của ta.” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Hắn ta dám can đảm làm ra chuyện như vậy thì ta cũng phải khiến hắn ta trả giá đắt.”
Một tiếng leng keng vang lên, chung trà trong tay Lạc thị rơi xuống bàn, nàng ấy luống cuống tay chân dùng khăn lau nước trà, nôn nóng hỏi: “Hắn ta không làm gì mạo phạm Tạ phu nhân chứ?”
Vân Sơ mím môi không nói gì. Chuyện đêm tân hôn, nàng thật sự không nói nên lời, chỉ cần tưởng tượng đến đêm hôm đó là xương cốt toàn thân đều phát lạnh.
Nhìn biểu cảm của nàng, Lạc thị dường như đoán ra được điều gì đó.
Hai người yên lặng một hồi lâu mới nghe Vân Sơ nói: “Đều là nữ tử, ta muốn nói cho hầu phu nhân một việc, Vân gia sẽ không bỏ qua cho Tuyên Võ hầu, sau này sẽ không còn phủ Tuyên Võ hầu nữa.”
Lạc thị đột nhiên trợn to mắt.
Vân gia là phủ Nhất phẩm tướng quân, Vân tướng quân vừa hồi kinh, rất được Hoàng Thượng sủng ái.
Vân gia đối phó phủ Tuyên Võ hầu là chuyện chẳng cần động móng tay cũng có thể là được, khiến phủ Tuyên Võ hầu biến mất căn bản không phải là lời nói mạnh miệng.
“Trước khi chuyện đó xảy ra, hầu phu nhân vẫn còn thời gian để lựa chọn.” Vân Sơ đứng lên: “Hầu phu nhân cứ từ từ cân nhắc, ta cáo từ trước.”
Vân Sơ rời đi được một canh giờ thì Lạc thị mới đỡ bàn đứng lên.
Hai ngày nay nàng ấy chưa ăn gì, thân thể có chút suy yếu, đỡ tay nha hoàn mới miễn cưỡng ổn định được thân thể.
Nàng ấy ngồi xe ngựa về phủ Tuyên Võ hầu, vừa về đến viện của mình thì một cái ly cũng bay tới ngay chân nàng ấy, nàng ấy ngẩng đầu, thấy Tần Minh Hằng đang ngồi trong phòng nàng ấy
“Về rồi đó à!” Tần Minh Hằng tức giận nói: “Ngươi đưa Sơ Nương cùng Thu Văn đi đâu rồi, Sơ Nương đang mang thai, không chịu nổi kinh hách, ngươi mau thả hai người bọn họ ra!”
Nghe thấy tên Sơ Nương, Lạc thị lại nghĩ tới Vân Sơ, nếu Tạ phu nhân biết hắn ta cố ý cưới ngoại thất có cái tên này thì chắc sẽ càng thêm tức giận.
Nàng ấy chậm rãi bước vào, ngồi xuống mở miệng nói: “Ta có thể thả bọn họ, cũng có thể cho bọn họ vào hầu phủ, nhưng tiền đề là phải xóa bỏ nghiệt chủng kia.”
Tần Minh Hằng thay đổi sắc mặt: “Không thể nào!”
“Phu quân, lúc trước chúng ta có ca nhi, ngươi nói ngươi sợ sinh quá nhiều hài tử sẽ khiến bọn nó sau này tranh đoạt vị trí thế tử, chúng ta cũng đã giao hẹn đời này chỉ sinh một đứa.” Lạc thị nhìn hắn ta: “Đây là lời hứa của ngươi, ngươi thực hiện lời hứa thì ta sẽ cho hai nàng vào cửa.”
Sinh khi sinh nhi tử, trượng phu của nàng ấy đã không chạm vào nàng ấy nữa, nàng ấy cho rằng hắn ta thật sự không muốn sinh thêm hài tử.
Thì ra trượng phu có nhà khác bên ngoài, hắn ta chỉ cho nàng ấy thể diện, còn tất cả dịu dàng đều dành cho hai ngoại thất kia.
Tần Minh Hằng trầm mặc.
Hắn ta có thể cùng Lạc thị sinh đích tử, thỉnh phong thế tử đã là tẫn trách với chức vị Tuyên Võ hầu này.
Đứa bé trong bụng Sơ Nương mới là hài tử hắn ta mong muốn, giống hắn ta, cũng giống Vân Sơ...
Hắn ta chưa bao giờ nghĩ sẽ cho đứa nhỏ trong bụng Sơ Nương làm thế tử, hắn ta chỉ muốn cùng Sơ Nương và hài tử sống một cuộc sống ba người bình đạm, chuyện đơn giản như vậy lại trở thành hy vọng xa vời, đều là bị nữ nhân trước mắt này phá hỏng.
Hai mắt hắn ta như nổ lửa.
Lạc thị mím môi: “Ta mới đi gặp Tạ phu nhân, nói với Tạ phu nhân phu quân nuôi ngoại thất bên ngoài.”
“Ngươi nói cái gì?!”
Tần Minh Hằng lập tức phát điên.
Vân Sơ vốn đã chán ghét hắn ta, nếu còn biết hắn ta nuôi ngoại thất, đời này hắn ta và Vân Sơ sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Hắn ta đã cho Lạc thị đủ thể diện và tôn nghiêm, tại sao nàng lại hủy hoại hình tượng của hắn ta trong mắt Vân Sơ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.