Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 189



Xe ngựa nhanh chóng về tới cửa Tạ phủ.

Vân Sơ bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn biển hiệu của Tạ phủ, đây là hai chữ mà Tạ Cảnh Ngọc đích thân viết ra, rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Nàng nhớ tới đời trước, khi Tạ Thế An được khâm điểm làm Trạng Nguyên, Tạ gia lập tức thay đổi tòa nhà, chuyển tới nơi tấc đất tấc vàng của kinh thành, mua một đại trạch viện ngũ tiến ở một ngõ nhỏ cách Vân gia không xa, khi đó là Tạ Thế An tự tay chấp bút viết xuống hai chữ “Tạ phủ”, vô số người tới cửa chúc mừng.

Tạ gia phồn hoa như gấm dường như hiện ra trước mắt.

Nhưng đời này đã không còn giống như vậy nữa...

Vân Sơ bước qua cổng lớn, vừa về tới viện tử của mình thì bà tử đã tới báo: “Phu nhân, thái thái mời ngài sang đó một chuyến.”

Vân Sơ không chút bối rối đi thay xiêm y, uống một ly trà rồi mới tới viện của Nguyên thị.

Vừa vào trong thì đã thấy cha chồng Tạ Trung Thành cũng ở đó.

Sắc mặt của Tạ Trung Thành có chút khó coi.

Hôm qua ông ta cho người đến Sanh Cư mời nhi tức này tới đây, người Sanh Cư nói phu nhân không ở nhà, cuối cùng lại thông báo đêm nay phu nhân không về.

Ông ta sống đến từng tuổi này, lần đầu tiên nhìn thấy có phụ nhân tối không về nhà ngủ.

Vân gia không dạy dỗ nữ nhi cái gì gọi là phụ đức sao?

Nhưng ông ta nào dám mở miệng ý kiến, chỉ có thể nghẹn trong lòng, sắc mặt tất nhiên là khó coi.

“Sơ nhi đã trở lại.” Nguyên thị ôn hòa nói: “Thôn trang thượng sự tình xử lý như thế nào, thuận lợi sao?”

Vân Sơ gật gật đầu: “Mẫu thân có chuyện gì sao?”

Nguyên thị lộ ra vẻ xấu hổ, bà ta nhìn trượng phu một cái rồi mới nói: “Đã sắp tới tháng chín rồi, An ca nhi cũng sắp vào Quốc Tử Giám, Tạ gia là hàn môn, An ca nhi vào Quốc Tử Giám khẳng định sẽ không được lão sư coi trọng, ta và cha chồng con đã thương lượng sẽ tìm thứ gì đó để biếu cho lão sư của Quốc Tử Giám, Sơ nhi con thấy thế nào?”

Vân Sơ thờ ơ nói: “Chuyện này mẫu thân cứ xem mà làm thôi.”

Nguyên thị đẩy Tạ Trung Thành.

Tạ Trung Thành chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Lễ vật cho lão sư ở Quốc Tử Giám phải tốn không ít bạc, ngươi thân là mẫu thân của An ca nhi, số bạc này ngươi bỏ ra đi.”

Tạ gia tuy là hàn môn nhưng cũng không phải nghèo khổ gì, Tạ gia ở Ký Châu giàu có nổi danh, rất nhiều người giàu mang ruộng đất treo dưới danh nghĩa Tạ gia, mỗi năm nằm không cũng có thể kiếm được mấy ngàn lượng bạc, nhiều năm như vậy, cũng phải tích trữ được hơn chục ngàn lượng.

Nhưng lão thái thái qua đời, kinh thành vô số người phê bình, vì mặt mũi, Tạ gia phải làm lễ tang thật lớn, số bạc tích trữ nhiều năm cũng bị tiêu sạch sẽ.

Hiện giờ Tạ gia đang hỗn loạn, thành trò cười cho những buổi trà dư tửu hậu của cả kinh thành, chỉ có An ca nhi xuất đầu thì Tạ gia mới có thể thoát khỏi những chuyện này...

Tiền đồ của An ca nhi tuyệt đối không thể bị trì hoãn.

Tạ Trung Thành tiếp tục nói: “Lễ vật cho mỗi vị lão sư ước chừng hai ngàn lượng bạc, như vậy thì bọn họ mới có thể coi trọng An ca nhi.” Vân Sơ lộ ra nụ cười châm biếm.

Tạ gia đã tới bước đường này, quả thật chỉ có thể ký thác kỳ vọng vào Tạ Thế An.

Đáng tiếc, Tạ Thế An...

Thấy nàng không nói lời nào, Tạ Trung Thành trầm mặc: “Thế nào, ngươi không muốn?”

“Cũng không phải không muốn.” Vân Sơ thở dài: “Trên tay ta cũng chỉ có năm sáu ngàn lượng bạc, vốn là để chuẩn bị mời ngự y tới xem bệnh cho phu quân, nếu cha chồng đã nói như vậy thì tạm thời cứ gác lại việc mời ngự y, chuyển sang chuẩn bị lễ vật cho lão sư của An ca nhi trước.”

Nàng vừa nói xong thì sắc mặc của Tạ Trung Thành càng âm trầm.

Hai ngày nay ông ta thường xuyên tới chỗ của Tạ Cảnh Ngọc, mắt thấy thân thể của hài tử này càng ngày càng yếu, uống nhiều thuốc như vậy mà cũng không có tác dụng di, ông ta chỉ hận không thể chịu thay.

Ngự y chắc chắn tốt hơn đám lang băm đầu đường, nhưng Tạ gia không thể mời được ngự y.

Nếu nhi tức này đồng ý ra mặt thì còn gì tốt hơn.

“Sơ nhi, thật sự có thể mời ngự y tới Tạ gia bắt mạch sao?” Nguyên thị vui mừng nói: “Tạm thời gác chuyện của An ca nhi sang một bên, chữa khỏi bệnh cho Cảnh Ngọc rồi tính tiếp.”

Vân Sơ mở miệng: “Đương nhiên là không mời được ngự y trong cung, nhưng ta có biết một lão ngự y về hưu, rất nhiều nhà quyền quý đến tìm lão ngự y này xem bệnh, chỉ là phí chút bạc.”

Nguyên thị xoay người lấy tráp của mình ra, lấy một túi bạc đưa cho Vân Sơ: “Sơ nhi, Cảnh Ngọc còn trẻ, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho nó, như vậy Tạ gia mới không lung lay.”

Vân Sơ nhận bạc: “Mẫu thân yên tâm, phu quân sẽ không có việc gì.”

Chờ nàng rời khỏi, Nguyên thị mở miệng nói: “Chờ Cảnh Ngọc khỏi bệnh, Cảnh Ngọc tất nhiên có biện pháp lót đường cho An ca nhi, chúng ta đừng bận lòng nữa.”

Tạ Trung Thành thở dài.

Hiện giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.

Vân Sơ đưa túi bạc cho Thính Phong, bảo Thính Phong đi một chuyến, lúc chạng vạng, Thính Phong đưa theo một lão giả về Tạ phủ.

Tạ Cảnh Ngọc nằm trên giường, Giang di nương đang hầu hạ đút thuốc, hắn ta cảm thấy bản thân ngày nào cũng uống thuốc nhưng bệnh tình lại chẳng có nửa phần chuyển biến tốt đẹp.

Mắt thấy thân thể của mình dần dần mất đi khống chế, có ai mà không sợ hãi.

Hắn ta đã bệnh thành thế này mà thê tử kết tóc đêm không về nhà ngủ, cả một đêm đều ở bên ngoài không thèm trở lại.

Lúc nãy Giang di nương nói nàng hồi phủ, nhưng nàng lại không thèm tới xem hắn ta một cái.

Hắn ta giấu giếm chuyện của Hạ thị dĩ nhiên là có sai, chẳng lẽ nàng làm ảnh hưởng bệnh tình của trượng phu là không sai sao?

“Choang!”

Tạ Cảnh Ngọc giơ tay đánh đổ chén thuốc.