Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 196:




“Đã nói đến nước này mà Tạ đại nhân còn giả ngu trước mặt bổn vương sao.” Sở Dực cười: “Hạ di nương vốn mang họ gì, không biết bổn vương nghĩ có đúng không?”
Tạ Cảnh Ngọc chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, kịch liệt ho khan, hắn ta dùng tay che miệng, cảm giác lòng bàn ấm áp, thoáng nhìn xuống, thì ra hắn ta đã ho ra một ngụm m.á.u đen.
Rõ ràng sáng nay thân thể đã khá hơn nhiều, hiện tại lại cảm thấy toàn thân không một chút sức lực, hận không thể ngất xỉu tại đây.
Nhưng hắn ta biết bản thân không thể ngất.
“Vương, Vương gia!” Tạ Cảnh Ngọc gắng gượng: “Hạ quan, hạ quan...”
Hắn ta rất muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.
Nếu Bình Tây Vương đã tìm tới cửa thì chứng tỏ đã thu được đầy đủ chứng cứ, dù hắn ta có giải thích gì thì cũng vô dụng.
Từ từ!
Hắn ta đột nhiên sáng mắt.
Bình Tây Vương thừa dịp Tạ gia làm hỉ sự đến nói chuyện này chứ không phải báo quan phủ đến đây tra xét, vậy chứng tỏ chuyện này vẫn còn đường cứu vãn.
Hắn ta như thấy được hy vọng, lập tức mở miệng: “Vương gia có gì sai bảo, chỉ cần mở miệng, hạ quan nguyện m.á.u chảy đầu rơi!”
Sở Dực nắn vuốt ngón tay cái, im lặng một hồi lâu mới mở miệng: “Tạ đại nhân giữ hiếu cũng được một thời gian, chắc lão thái thái cũng cảm nhận được hiếu tâm của Tạ đại nhân, bổn vương có một số việc cần Tạ đại nhân đi làm, Tạ đại nhân chuẩn bị đi.”
Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên sửng sốt.
Từ xưa đến nay đều chú trọng trăm việc thiện chữ hiếu làm đầu, cha nương qua đời giữ đạo hiếu ba năm, tổ tông qua đời giữ đạo hiếu một năm, xưng là “để tang”.
Quan viên trong hiếu kỳ không thể thượng triều, rất có thể vì chuyện này mà chậm trễ tiền đồ, hắn ta vẫn luôn lo lắng sau một năm giữ đạo hiếu, triều đình sẽ không còn vị trí cho hắn ta nữa.
Không ngờ Bình Tây Vương lại muốn hắn ta xả tang.
Bình Tây Vương là hoàng tử, cho hắn xả tang kết thúc hiếu kỳ trước hạn, xưng là “đoạt tình”, chỉ có người quyền cao chức trọng, quan viên được Hoàng Thượng tín nhiệm mới có đãi ngộ này, hắn ta có tài đức gì...
Nhưng Bình Tây Vương đã bắt chẹt nhược điểm của Tạ gia, muốn hắn ta bán mạng nên cho hắn ta kết thúc hiếu kỳ sớm cũng là để bồi dưỡng tâm phúc nhỉ.
Tạ Cảnh Ngọc hắn tốt xấu cũng là Trạng Nguyên lang năm đó, đầy bụng tài hoa, chỉ là vẫn luôn không được trọng dụng thôi.
Hiện giờ triều đình đã âm thầm phân ra ba đảng phái, Thái Tử đảng cực thịnh thì có làm sao, hắn ta theo Bình Tây Vương, chắc chắn sẽ trợ giúp Bình Tây Vương ngồi lên vị trí kia.
“Vi thần nguyện cống hiến cho Vương gia, đến c.h.ế.t cũng theo!”
Sở Dực gật đầu, trong mắt hiện ra một tia trào phúng.
Hắn sẽ cho Tạ Cảnh Ngọc một vị trí béo bở, một công việc béo bở trong Hộ bộ, chính là người phải tiếp xúc với bạc, mỗi ngày đều có ít nhất mấy trăm ngàn lượng bạc trắng qua tay...
Hắn cũng không tin Tạ Cảnh Ngọc có thể chịu được dụ hoặc lớn như vậy.
Vân gia từ trên xuống dưới đều cương trực công chính, nếu biết nữ tế dính tới bạc của triều đình thì sẽ càng rõ hai bên không phải người chung chí hưởng, sẽ càng nhanh chóng để Vân Sơ hòa ly với Tạ Cảnh Ngọc...
Sở Dực đang muốn mở miệng nói tới việc của Tạ Thế Duy thì Trình Tự vội vàng đi tới, thì thầm vào tai hắn: “Vương gia, người Vân gia đã tìm được ngõ Lê Hoa.”
Ngõ Lê Hoa chính là nơi ở tạm thời của Tạ Thế Duy.
Người của hắn làm việc cực kỳ lưu loát, người Vân gia có thể tìm được ngõ Lê Hoa nhanh như vậy, chỉ có nói là Vân gia vẫn luôn phái người theo dõi Tạ Thế Duy.
Sau khi Tạ Thế Duy đào tẩu khỏi Tạ gia đã phải đi ở gầm cầu, ăn đồ ăn thừa, nếu người Vân gia vẫn luôn theo dõi thì tại sao lại không vươn tay giúp đỡ, như vậy chứng tỏ cái gì?
Chứng minh Vân gia đã không còn xem Tạ gia là thông gia.
Sở Dực nhẹ nhàng cười: “Thả Tạ Thế Duy.”
Hắn muốn xem rốt cuộc Vân gia đang mưu tính cái gì, hắn không ngại trợ giúp một tay.
Giờ lành đã đến.
Đội ngũ đón dâu của phủ An Tĩnh Vương cũng đã tới nơi. Tạ Phinh được hỉ bà đỡ từ trong khuê phòng bước ra, mơ hồ đi tới cửa Tạ phủ, được đỡ lên kiệu hoa.
Sau khi lên kiệu, nàng ta nhấc lên khăn voan, xuyên qua tấm mành xe nhìn về phía Tạ gia, nàng ta thấy tổ phụ tổ mẫu, thấy phụ thân mẫu thân, thấy Tạ Thế An, cả những di nương và đệ đệ muội muội khác ở Tạ gia... Từ ngày nàng ta nhận tổ quy tông trở về Tạ gia, đến nay cũng đã được bốn năm, sớm đã xem nơi này như nhà của mình, không ngờ lại phải rời đi nhanh như vậy.
Trong lòng có phiền muộn, có không nỡ, nhưng nhiều hơn là mong đợi cuộc sống tương lai sắp tới.
Kiệu hoa nâng lên, cách Tạ gia càng ngày càng xa.
Tạ Phinh cho rằng cỗ kiệu sẽ trực tiếp đến vương phủ nhưng ai ngờ lại đánh một vòng đến Thạch phủ.
An Tĩnh Vương đích thân đến cửa Thạch gia, rước trắc phi Thạch tiểu thư lên một kiệu hoa khác.
Hai kiệu hoa một trước một sau, xuyên qua đường phố náo nhiệt, dân chúng không nhịn được bàn tán sôi nổi.
“An Tĩnh Vương thật là có phúc, một ngày cưới hai nữ nhân, nào, chúng ta đánh cuộc, các ngươi nói xem đêm nay An Tĩnh Vương sẽ động phòng hoa chúc với ai?”
“Chắc chắn là Tạ đại tiểu thư, người ta là chính phi, đêm tân hôn đương nhiên phải động phòng với chính phi.”
“Không hẳn là vậy, dòng dõi Thạch gia cao hơn Tạ phủ nhiều, An Tĩnh Vương sau này còn phải mượn thế Thạch gia, nhất định sẽ cho Thạch gia thể diện.”
“Các ngươi nói có buồn cười hay không, An Tĩnh Vương một ngày cưới hai nàng mà của hồi môn đi đằng sau còn không nhiều bằng một mình Thái Tử Phi và Cung Hi Vương phi, thậm chí còn không được một phần mười.”
Dân chúng đầu đường nhìn lại, thật là vậy, một chính phi, một trắc phi, của hồi môn của cả hai cộng lại còn chưa được ba mươi hai người nâng.
Hơn nữa tất cả đều là gia cụ dùng trong phòng ngủ, hình như không có thứ gì thật sự đáng giá.
“Tạ gia là hàn môn, không chuẩn bị được hồi môn cũng dễ hiểu, sao Thạch gia cũng...”
“Ngươi còn không biết sao, chủ mẫu Thạch gia là kế mẫu, Thạch đại tiểu thư là kế nữ, có kế mẫu nào sẽ chuẩn bị hồi môn cho kế nữ chứ?”
“An Tĩnh Vương là hoàng tử, lúc trước Hoàng Thượng phong vương đã thưởng vô số vàng bạc tài bảo, cần gì để ý hồi môn của thê tử.”
“Thân phận An Tĩnh Vương tôn quý như vậy, lại cưới thiên kim của một nhà Ngũ phẩm hèn mọn, chứng tỏ An Tĩnh Vương thật sự yêu thích Tạ đại tiểu thư, là một người có trách nhiệm.”
“...”
Tạ Phinh ngồi trong kiệu hoa nhẹ nhàng thở ra.
Nàng ta không có hồi môn, Thạch trắc phi cũng không có, nàng ta không cần cảm thấy thua kém Thạch trắc phi.
Đi khoảng chừng một khắc, kiệu hoa dừng lại, mành kiệu xốc lên, hỉ bà đỡ nàng ta xuống kiệu, vượt qua ngạch cửa, bước vào phủ An Tĩnh Vương.
Bái đường chóng vánh, bên tai vang lên đủ loại lời chúc cát tường, sau đó được đưa vào động phòng.
Nàng ta vui vẻ ngồi chời động phòng, không biết ngồi bao lâu, âm thanh rộn ràng náo nhiệt ngoài kia cũng dần biến mất, màn đêm buông xuống, nha hoàn bên cạnh cứ ngáp rồi lại ngáp, cả nàng ta cũng không thể ngồi yên được nữa.
Nàng ta nhấc khăn voan đỏ lên: “Ngươi đi xem có phải Vương gia còn uống rượu ở tiền viện không?”
Nha hoàn gật đầu đi ra, nửa canh giờ sau mới trở về: “Tiểu thư, Vương gia...”
Tạ Phinh lạnh giọng ngắt lời nàng ta: “Tiểu thư cái gì, bây giờ ta là Vương phi.”
“Vâng, Vương phi.” Nha hoàn mở miệng: “Nô tỳ hỏi một vòng, ma ma trong phủ nói Vương gia đã tới chỗ Thạch trắc phi.”
Tạ Phinh giật mạnh khăn voan đỏ, sắc mặt tái xanh.
Nàng ta đường đường là chính phi, Vương gia không tới cùng nàng ta chu toàn lễ nghĩa mà lại đi tới chỗ trắc phi, đây là muốn dẫm thể diện của nàng ta dưới lòng bàn chân.
Nhưng nàng ta cũng biết bản thân gả tới đây khi chưa cập kê, vì để tránh miệng lưỡi thiên hạ, Vương gia chắc chắn sẽ không trải qua đêm tân hôn với nàng ta.
Nàng ta vài cái hít sâu, lúc này mới có thể đè nén lửa giận trong lòng, bảo nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu đi ngủ.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, ma ma trong vương phủ đã gọi nàng ta rời giường, sáng nay phải vào cung thỉnh an Hoàng Hậu cùng Đức phi.
Đêm qua Tạ Phinh ngủ không ngon, sắc mặt cực kém, phải thoa rất nhiều phấn mới có thể che đi vẻ tiều tụy trên mặt, theo ma ma tới tiền viện, trượng phu An Tĩnh Vương của nàng ta đang luyện kiếm.
Đây là lần đầu tiên Tạ Phinh thấy An Tĩnh Vương múa kiếm, lập tức đắm chìm vào trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.