Vân Sơ vừa nghe vừa gật đầu, có Trình trang chủ làm việc sấm rền gió cuốn, có Trần bá lo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, mọi chuyện ở thôn trang đều được sắp xếp ổn thỏa, nhưng phần lớn cũng là vì người đứng đằng sau là Bình Tây Vương, là Bình Tây Vương khiến vô số đạo phỉ kinh hồn táng đảm, làm gì có ai dám tới gây phong ba.
“Phu nhân, hôm kia đã xảy ra một chuyện.” Thính Sương mở miệng nói: “Nguyên phi được Hoàng Hậu nương nương ân điển cho ra cung, cố ý dẫn người đến thôn trang suối nước nóng, lúc đi ngang qua tiểu viện của phu nhân thì muốn vào xem nhưng lại bị Trình trang chủ ngăn cản, Nguyên phi giơ tay tát Trình trang chủ một cái, sau đó bước vào tiểu viện kia ngâm bể tắm nóng...”
Xảy ra chuyện như vậy, Vân Sơ cũng không thấy lạ.
Tiểu viện của nàng không giống những viện khác, ngoài cửa đầy kỳ hoa dị thảo, bể tắm còn được khảm đá đủ màu.
Ban đầu trong viện trồng đầy hải đường, vì nàng không thích hải đường nên Bình Tây Vương đã cho người trồng đầy lan và nhài.
Một sân viện độc đáo như vậy tất nhiên sẽ khiến Nguyên phi chú ý.
Thính Phong kinh ngạc nói: “Nguyên phi nương nương không biết người đứng sau thôn trang là Bình Tây Vương sao, sao dám tự tiện xông vào sân viện không dùng để chiêu đãi khách nhân?”
“Nguyên phi cho rằng viện này là Vương gia chuẩn bị cho Ân tần, Nguyên phi tự nhận thân phận cao quý hơn Ân tần, còn là thân mẫu của lục hoàng tử, sao có thể cố kỵ Bình Tây Vương?” Thính Sương mở miệng nói: “Lúc Nguyên phi đang ngâm suối nước nóng thì Trình trang chủ đã mời Bình Tây Vương tới thôn trang, Bình Tây Vương đưa theo hai vị ma ma, hai ma ma này hoàn toàn không màn thể diện của Nguyên phi, lập tức vớt Nguyên phi ra khỏi bể...”
Thính Tuyết che miệng lại: “Bình Tây Vương cũng to gan quá rồi...”
Ngay cả Vân Sơ cũng kinh sợ.
Nguyên phi tuy không phải sủng phi nhưng tốt xấu gì cũng là một trong bốn phi đứng đầu, là nữ nhân của Hoàng Thượng, còn sinh hạ công chúa long tử, Bình Tây Vương làm vậy không chỉ là vả mặt Nguyên phi mà cả thể diện của Hoàng Thượng cũng bị dẫm dưới lòng bàn chân.
Nhưng nhiều ngày như vậy nàng cũng không nghe nói hậu cung xảy ra chuyện gì, chắc là Nguyên phi cũng không dám làm lớn chuyện này, có lẽ phải nói là giữa Nguyên phi và Bình Tây Vương, Hoàng Thượng hiển nhiên sẽ lựa chọn Bình Tây Vương nên chuyện này cứ chìm đi như vậy.
Vân Sơ đổi đề tài: “Thính Sương, ngươi cầm năm mươi ngàn lượng này đưa cho Trần bá, bảo ông ấy sai người làm một con thuyền lớn đủ để chở hàng.”
Thính Sương kinh ngạc nói: “Phu nhân muốn làm gì?”
“Chờ đóng thuyền xong thì ta muốn làm một số việc kinh doanh với hải ngoại.”
Không thể đặt tất cả hy vọng kiếm bạc vào thôn trang suối nước nóng, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì coi như trắng tay.
Nàng nhớ rõ đời trước có một số thương nhân hải ngoại mang những đồ hiếm lạ ngoài biển khơi tới kinh thành bán, người nào người nấy đều kiếm được đầy túi to.
Những thứ mới mẻ ở hải ngoại vĩnh viễn là mặt hàng thu hút nhất ở kinh thành, không có thuyền thì chỉ có thể nhập hàng từ lái buôn, lợi nhuận mất đi phân nửa, còn không bằng tự mình đóng thuyền, tự mình nhập hàng rồi lại vận chuyển đến các nơi.
Thính Sương gật đầu nhận lệnh đi làm.
Vân Sơ kiểm kê số bạc tích trữ của mình, lợi nhuận bán băng hai trăm ba mươi ngàn lượng bạc, tu sửa thôn trang suối nước nóng hết hai mươi ngàn lượng, cho cha nàng năm mươi ngàn lượng, dùng năm mươi ngàn lượng để đóng thuyền, trên tay chỉ còn dư lại một trăm mười ngàn lượng, số bạc này đặt ở nhà nào cũng được xem là một khoản lớn.
Nàng khảy khảy bàn tính, mở miệng nói: “Thính Sương, ngươi xem thử kinh thành có tiểu viện tử nhị tiến tam tiến nào thanh tịnh lịch sự tao nhã không, mua về trước mùa đông, tìm thợ thủ công tay nghề tốt tu sửa chỉnh tề.”
Đợi đến khi việc của Tạ gia bị phơi bày thì nàng cũng cần một chỗ ở.
Tuy nàng có thể về Vân gia, ca tẩu cũng không có ý kiến, nhưng lâu ngày sẽ sinh ra một ít phiền toái không đáng.
Thính Sương nhớ kỹ trong lòng.
Đang nói thì hạ nhân tới báo đại tiểu thư đã về.
Vân Sơ ngồi trong phòng khách, giương mắt nhìn Tạ Phinh từ ngoài cửa đi vào. Sau khi xuất giá ba ngày thì sẽ hồi môn, Tạ Phinh vẫn chưa trở về nhà, nàng không cần nghĩ cũng biết là An Tĩnh Vương không muốn cùng nàng ta hồi môn, Tạ Phinh sợ về một mình sẽ bị người ta bàn tán nàng ta không được trượng phu sủng ái nên cũng tìm cớ không về.
Hiện giờ, Tạ Phinh đã xuất giá được hơn nửa tháng, thoạt nhìn trầm ổn hơn lúc mới xuất các nhiều.
“Bái kiến Vương phi.”
Vân Sơ đứng lên, hành lễ.
“Mẫu thân mau đứng lên.” Tạ Phinh vội tiến lên vài bước, đỡ Vân Sơ dậy: “Con có thể thành Vương phi đều là nhờ mẫu thân, nếu mẫu thân hành lễ với con thì con biết phải xử sự thế nào đây?”
Tuy miệng nàng ta nói vậy nhưng trong lòng lại âm thầm thỏa mãn.
Nhìn xem, đích trưởng nữ phủ Nhất phẩm tướng quân, đích mẫu của nàng ta bây giờ cũng phải hành lễ với nàng ta, đủ chứng minh thân phận của nàng ta có bao nhiêu cao quý.
Nàng ta cũng chỉ chật vật trước mặt Đức phi cùng An Tĩnh Vương thôi, Hoàng Hậu nương nương vẫn luôn cho nàng ta thể diện, những người khác nịnh hót nàng ta còn không kịp, nào ai dám làm nàng ta không xuống đài được?
Vân Sơ tự nhiên cảm nhận được cảm xúc bí ẩn này của nàng ta.
“Khí sắc của Phinh nhi trông rất tốt, xem ra ở vương phủ cũng không tệ.” Vân Sơ cười nhạt: “Thạch trắc phi tuổi lớn hơn con một chút, Vương gia triệu nàng ấy thị tẩm cũng là chuyện bình thường, con phải nhớ không thể tranh giành tình cảm.”
Nàng đã cứu được muội muội Đỗ Anh của Đỗ Lăng ra khỏi phủ An Tĩnh Vương, không ngờ lại khiến Thạch đại tiểu thư thành trắc phi.
Đời trước, Thạch đại tiểu thư bị chủ mẫu Thạch gia gả cho một lão nhân đã hơn sáu mươi muốn cưới vợ tư, Thạch tiểu thư gả qua mới được ba tháng thì lão nhân đã buông tay lìa xa nhân thế, kia đám hài tử của lão đã đuổi Thạch tiểu thư ra ngoài.
Thạch gia ghét bỏ nữ nhi này làm gia đình mất mặt, trực tiếp chặt đứt quan hệ.
Nếu chuyện này xảy ra trên người tiểu thư khác, e là người đó đã không chịu nổi nhục nhã mà tự vẫn.
Nhưng Thạch tiểu thư lại bán hết của hồi môn ít ỏi đến đáng thương mà Thạch gia đã ném cho nàng ấy để đổi lấy bạc, nghe nói chỉ bán được ba lượng, thuê một căn nhà nát, bắt đầu tìm việc mưu sinh...
Sau này Thạch tiểu thư mở một trà lâu, cuộc sống cũng coi như là hô mưa gọi gió... Nàng thích uống trà, cố ý bảo Thính Tuyết cứ cách mấy ngày là tới cửa hàng của Thạch tiểu thư mua trà, cho nên mới nghe được một ít chuyện về Thạch tiểu thư.
Nếu đời này bởi vì nàng tính kế mà Thạch tiểu thư bị An Tĩnh Vương liên lụy mất mạng thì nàng không thể nào yên tâm được.
Điểm đột phá duy nhất chính là —— sau khi An Tĩnh Vương xảy ra chuyện, hơn mười thị thiếp trong hậu viện của hắn ta đều được thả ra, bởi vì trong đó đa số đều là nữ nhi nhà đàng hoàng bị cưỡng đoạt đến đó, nếu có thể biến Thạch trắc phi thành thị thiếp, có lẽ sẽ tìm được một đường sống.
Nghĩ vậy, Vân Sơ tiếp tục nói: “An Tĩnh Vương đã đến tuổi này mà còn chưa có hài tử, Đức phi chắc chắn sẽ để Thạch trắc phi nhanh chóng mang thai, cũng không phải Đức phi nhằm vào con, con không được có khúc mắc trong lòng, đã nhớ chưa?”
Tạ Phinh cắn chặt môi.
Mẫu thân thật sự quá thông minh, chưa gặp mặt Đức phi mà đã biết tính toán của Đức phi.
Sau ngày đại hôn, ngày ngày Đức phi đều cho ma ma trong cung tới đưa Thạch trắc phi đủ loại dược phẩm, nói là uống một lần là có thể sinh nhi tử.
Nàng ta mới là An Tĩnh Vương phi, tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào mang thai con nối dõi của Vương gia trước nàng ta.
Nàng ta rũ mi mắt nói: “Mẫu thân còn không biết đi, Thạch trắc phi đã bị giáng làm thị thiếp, nàng ta viết mấy thứ coi khinh Đức phi nương nương đặt ở trong phòng, khiến Vương gia không vui...”
Vân Sơ khựng lại.
Nàng còn đang muốn kích thích Tạ Phinh động thủ, không ngờ Tạ Phinh đã sớm không nhịn được, vừa mới đại hôn chưa được bao lâu, Thạch trắc phi đã bị nàng ta tính kế.
Vậy không cần nàng tốn công nữa.