Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 202:




Vân Sơ lắc đầu.
Đời trước, lúc nàng qua đời, Thái Tử yếu thế, phải dựa vào Hoàng Hậu chèo chống, bị thay thế là chuyện sớm hay muộn, Thái Tử ngã, e là Đỗ gia cũng sẽ...
Nàng sống lại một đời nhưng đời trước dương thọ quá ngắn, chỉ biết vị hoàng tử nào sẽ bại nhưng lại không biết ai là người sẽ ngồi lên vị trí kia.
Đối với nàng mà nói, lựa chọn thuyền nào cũng đều phụ thuộc vào vận mệnh, vô ý một chút là thua cả ván cờ.
“Nói mấy chuyện này làm gì?” Đỗ Lăng đổi đề tài: “Đây không phải chuyện nữ nhân chúng ta nên nhọc lòng, ngươi giúp ta nhìn xem trang sức cài tóc của ta còn có thể chỉnh cho đẹp hơn không.”
Vân Sơ không thể không bội phục sự vô tâm của khuê mật này, nàng bật cười nói: “Đã rất hoàn mỹ.”
“Đứng chung với mỹ nhân đệ nhất kinh thành như ngươi, ta cũng phải chú trọng bề ngoài một chút chứ, kẻo lại không so được với ngươi.” Đỗ Lăng chỉnh tóc: “Đúng rồi, hôn sự của Tiểu Anh đã định rồi.”
Trượng phu tương lai của Đỗ Anh là nhi tử của Tả phó đốc, quan Tam phẩm của Đốc Sát Viện, cũng là một dòng dõi không tệ.
Vân Sơ nghĩ nghĩ, cũng không nhớ ra kết cục của gia tộc này thế nào, nhưng kiểu gì cũng tốt hơn trở thành An Tĩnh Vương phi.
Hai người cứ trò chuyện như vậy, đủ thứ chuyện trời nam biển bắc, nói mãi nói mãi, cuối cùng cũng tới Yến Sơn.
Đây là đất của hoàng gia, mùa thu hằng năm đều tới đây săn thú, núi rừng đã được dọn dẹp từ trước, xua đuổi hổ báo dã thú, chỉ để lại một số động vật ăn cỏ, gà rừng thỏ rừng.
Bọn hạ nhân bắt đầu hạ trại, nhóm chủ tử thì bắt đầu chuẩn bị cho công tác săn thú.
Vân Sơ yên lặng đứng ngoài, nàng không rõ tại sao đám người này lại nhiều năng lượng như thế, ngồi xe ngựa cả ngày, xóc nảy đến mức cơ thể như muốn rời ra từng mảnh, vậy mà vẫn còn sức đi săn thú sao...
Hoàng Thượng ngồi trên lưng ngựa nói: “Cách thời điểm mặt trời xuống núi còn khoảng một canh giờ, cho thời gian một nén nhang, ai săn được nhiều con mồi nhất thì sẽ nhận được phần thưởng của trẫm.”
Hoàng tử và nhóm trọng thần, còn có đám công tử thế gia hò reo cổ vũ, vô cùng náo nhiệt.
Vân Sơ thấy An Tĩnh Vương đang đi sau Hoàng Thượng, mặc xiêm y cưỡi ngựa, thần thái sáng láng, cặp mắt của Tạ Phinh cứ như mọc trên người An Tĩnh Vương.
Nàng còn thấy Bình Tây Vương đứng trong nhóm hoàng tử, thân hình của Bình Tây Vương quá mức nổi bật, các hoàng tử khác đều theo văn, Thái Tử tài cao bát đẩu, nhị hoàng tử hiền danh vang xa, tứ hoàng tử trông khá gầy ốm, các hoàng tử khác vẫn còn nhỏ...
Thân hình Bình Tây Vương đĩnh đạc cường tráng chứ không phải hung dữ, là vĩ đại chứ không phải thô to, vừa nhìn đã biết đây là người tập võ...
Nàng đang nhìn thì ánh mắt của nam tử đột nhiên hướng về phía nàng.
Nàng cả kinh, bản thân lại mất khống chế nhìn Bình Tây Vương lâu như vậy.
Nàng vội nở nụ cười, chỉ sang bên cạnh, nhắc Bình Tây Vương hai hài tử đã được Tề ma ma đưa đi.
Bình Tây Vương cong môi, cũng cười đáp lại.
“Tam đệ?” Cung Hi Vương nhìn về phía hắn, không nhịn được nói: “Hình như đây là lần đầu tiên ta thấy tam đệ cười.”
Lão tam trước giờ vẫn trưng ra bộ dáng lạnh nhạt, đương nhiên cũng có lúc cười, không phải cười lạnh thì là cười nhạt, dù sao ý cười cũng không chạm tới đáy mắt.
Mà nụ cười này lại tràn ngập ý vui từ trong ra ngoài, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Trên Yến Sơn, tuấn mã phi nhanh.
Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, các hoàng tử, nhóm huân quý, nhóm công tử thế gia bắt đầu chuyến đi săn đầu tiên.
Một quý nữ phu nhân hứng thú với việc săn b.ắ.n cũng giục ngựa phi theo, chỉ còn một vài cung phi và những nữ tử đường xa mệt mỏi như Vân Sơ ở lại doanh trướng.
Vân Sơ ngồi dưới một gốc ca, nhìn hai đứa nhỏ đang được hầu hạ ăn điểm tâm ở đằng xa. Lúc này, một ma ma đi về phía nàng.
“Tạ phu nhân, Ân tần nương nương mời ngài qua đó uống trà.”
Vân Sơ khựng lại, cũng đoán được vì sao Ân tần tìm nàng nói chuyện.
Nàng và Bình Tây Vương hợp tác mở thôn trang suối nước nóng, Ân tần muốn hỏi vài câu cũng dễ hiểu.
Nàng theo ma ma đi tới chỗ hoàng trướng.
Mấy trăm cung nữ thái giám bận rộn làm việc, mấy chục hoành trướng đã được dựng xong, nói đây là một hành cung cũng không quá.
Mấy cung phi lớn tuổi một chút không đi săn thú, ai nấy đều trở về lều của mình nghỉ ngơi.
Lúc Vân Sơ vào lều của Ân tần thì nhìn thấy Ân tần đang nói chuyện cùng một thiếu nữ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Thiếu nữ kia mi thanh mục tú, mặt như trăng rằm khiến người ta không nhịn được yêu thương, không biết đang nói đến chuyện gì mà gương mặt của thiếu nữ kia đã đỏ ửng.
“Phương tiểu thư, ngươi lại đây.” Ân tần mỉm cười tháo một chiếc vòng trên tay xuống: “Đây là lễ gặp mặt bổn cung cho ngươi, mau nhận đi.”
Phương tiểu thư sợ hãi không dám nhận.
Ân tần trực tiếp đeo vào tay nàng ta.
Lần trước bà ấy chọn tiểu thư Đàm gia cho lão tam, đáng tiếc bị tiểu tử Du ca nhi kia phá hư.
Lần này, trước khi Hoàng Thượng tứ hôn, bà ấy tuyệt đối không cho những khuê nữ này tiếp xúc với hai hài tử...
Phương tiểu thư tạ ơn rồi rời khỏi lều.
Vân Sơ bước lên hành lễ: “Thần phụ thỉnh an Ân tần nương nương.”
“Tạ phu nhân, ngồi đi.” Ân tần cười nói: “Đây xem như là lần đầu tiên bổn cung chính thức gặp mặt Tạ phu nhân nhỉ.”
Vân Sơ ngồi xuống, cái m.ô.n.g chỉ ngồi một phần ba, cúi đầu đáp lời: “Đúng vậy.”
“Nghe lão tam nói thôn trang suối nước nóng Sở Vân Chi Thượng được đặt dưới danh nghĩa Tạ phu nhân.” Ân tần uống ngụm trà, không chút để ý nói: “Ta đã cho người đi tra, hóa ra Tạ phu nhân đã tốn mấy ngàn lượng bạc mua lại thôn trang đó từ tay một thương nhân, không bằng như vậy đi, bổn cung trả hai mươi ngàn lượng bạc, Tạ phu nhân chuyển thôn trang này sang danh nghĩa của lão tam đi.”
Vân Sơ ngây người, nàng thật Ân tần muốn mua thôn trang của nàng.
Nàng chủ động tìm Bình Tây Vương hợp tác nhưng không đồng nghĩa nàng chỉ có một đối tượng là hắn.
Nàng chỉ sửng sốt một lúc rồi nói: “Được Hoàng Hậu nương nương mời nên thần phụ mới có vinh hạnh tới Yến Sơn săn thú, thần phụ đang suy nghĩ nên chuẩn bị tạ lễ gì cho Hoàng Hậu nương nương, không biết Ân tần nương nương có cao kiến gì không?”
Ân tần lúc nãy còn ra vẻ bày mưu lập kế, vừa nghe Vân Sơ nói vậy, suýt nữa đã ném vỡ cái ly trong tay.
Bà ấy hiểu ý Tạ phu nhân này, nếu bà ấy khăng khăng muốn mua thôn trang thì nữ tử này sẽ không ngại hợp tác cùng Hoàng Hậu và Thái Tử.
Nếu tới mức như vậy thì chút giao tình giữa lão tam và Vân gia cũng hoàn toàn biến mất.
“Hoàng Hậu nương nương thích hương.” Ân tần biết điều đổi đề tài: “Nghe nói Vân phu nhân, mẫu thân của Tạ phu nhân am hiểu chế hương, Hoàng Hậu vô cùng yêu thích hương hoa lan.”
Vân Sơ cười nói: “Đa tạ nương nương chỉ điểm.”
Hai người đang nói chuyện thì rèm trướng đã bị xốc lên, còn chưa nhìn thấy người mà âm thanh đã vọng tới: “Hoàng nãi nãi!”
Ngay sau đó, Sở Hoằng Du như một viên đạn nhỏ vọt vào trong, nhào vào n.g.ự.c Ân tần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.