Giang di nương cùng Nguyên thị vội vàng mở cửa Tạ phủ, xe ngựa chậm rãi tiến về phía đại môn, nhưng vừa ra đến cửa thì lại thấy một đội quan binh đang bao vây trước cửa Tạ gia.
Vừa thấy quan binh, Tạ Trung Thành đã sợ tới mức tim đập nhanh, Tạ gia thật sự không chịu nổi bất kỳ sóng gió nào nữa.
Ông ta vội vàng xuống xe, chắp tay cung kính nói: “Không biết các vị đến Tạ phủ là có chuyện gì?”
Quan gia dẫn đầu uy nghiêm quát to: “Tạ Cảnh Ngọc ở đâu!”
Tạ Cảnh Ngọc đang ngồi trong xe, nghe được lời này thì trái tim như bị ai đó bóp chặt, dự cảm bất hảo lóe lên trong đầu hắn ta, chỉ có thể ngồi cứng còng tại chỗ.
Quan gia kia đã trông thấy hắn ta, lạnh lùng nói: “Hiện có quan lại báo cáo với Đại Lý Tự, Hộ bộ Lang trung Tạ Cảnh Ngọc lợi dụng chức quan, tham ô kho bạc của Hộ bộ...”
Tạ Cảnh Ngọc cảm thấy cổ họng dâng lên vị tanh ngọt.
Một búng m.á.u trào ra khỏi cổ họng, phun thẳng lên xe ngựa.
“... Hoàng Thượng tức giận, lệnh cho triều đình điều tra Hộ bộ... Trong lúc điều tra, Tạ Cảnh Ngọc không được rời khỏi Tạ phủ nửa bước, đợi đến khi nhân chứng vật chứng đầy đủ sẽ lập tức xử lý!”
Quan gia nói xong thì thị vệ phía sau đã lập tức phong tỏa toàn bộ cửa ra vào của Tạ phủ.
Tạ Cảnh Ngọc bị hai thị vệ áp giải vào Tạ gia.
“Phanh”, cửa lớn Tạ phủ bị đóng lại.
“Khinh người quá đáng, thật là khinh người quá đáng!” Tạ Trung Thành nổi giận mắng: “Đây là có người thấy Tạ gia xảy ra chuyện nên mới cố ý tố cáo Cảnh Ngọc tham ô! Những kẻ bỏ đá xuống giếng sẽ không được c.h.ế.t tử tế!”
Nguyên thị chỉ có thể nghĩ tích cực: “Thanh giả tự thanh, chỉ cần Cảnh Ngọc không làm chuyện như vậy thì sẽ không sao, vừa lúc ở trong nhà điều dưỡng thân mình.”
Sắc mặt của Tạ Cảnh Ngọc vô cùng khó coi.
Tạ Trung Thành thử mở miệng: “Cảnh Ngọc, mau nói với vi phụ là ngươi không tham ô bạc của Hộ bộ...”
Nhưng ông ta lại không nhận được đáp án.
Tạ Trung Thành đột nhiên thấy tim trĩu xuống, trĩu sâu đến mức không thấy đáy.
Ông ta đột nhiên cười ha hả: “Ha ha ha, Tạ gia vất vả lắm mới tới được kinh thành, thật vất vả mới có chỗ đứng trong triều, thật vất vả mới đi được tới ngày hôm nay... Xong rồi, xong thật rồi... Tạ Cảnh Ngọc, ngươi là tội nhân lớn nhất của Tạ gia! Ta không biết cách dạy con, ta cũng là tội nhân, ta còn mặt mũi gì để đi gặp liệt tổ liệt tông Tạ gia...”
Tạ Cảnh Ngọc không ngừng hộc máu, m.á.u thấm đầy môi.
Hắn ta không có tham ô, không có!
Vốn dĩ sổ sách của Hộ bộ đã có vấn đề!
Số bạc từ trên trời rơi xuống, hắn ta cớ gì không lấy?
Hắn ta không sai!
Hắn ta không phải tội nhân!
Hắn ta không phải!!
“Cảnh Ngọc, Cảnh Ngọc...” Nguyên thị luống cuống tay chân: “Giang di nương, ngươi mau cùng ta đỡ Cảnh Ngọc đi vào nằm, người đâu, mau sắc thuốc, nhanh lên!”
“Không, ta không cần nằm, khụ khụ khụ khụ...” Tạ Cảnh Ngọc suy yếu nói: “Đi, đến Sanh Cư, tìm Vân Sơ, đi tìm, tìm Vân Sơ!”
Nguyên thị sốt ruột: “Con đã thành như vậy rồi, mau nằm đi, ta đi tìm Vân Sơ, ta đi cầu xin nó...”
Tạ Cảnh Ngọc bị nâng vào phòng.
Nguyên thị thấy hắn ta đã uống thuốc, ngủ say thì mới đi tới Sanh Cư=.
Vân Sơ đang ngồi uống trà, trong đầu xẹt qua rất nhiều chuyện cứ như cưỡi ngựa xem hoa,
Từ khi nàng sống lại tới giờ còn chưa tới nửa năm, Tạ gia đời trước phồn thịnh, bây giờ lại bại ở đây.
Tạ gia đổ, nàng thân là chủ mẫu Tạ gia, tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
Nàng đã là một người dần dần ô uế, không còn thanh danh gì đáng nói, nhưng nàng phải cố kỵ danh dự của những nữ tử Vân gia khác.
Trong lòng nàng đã nghĩ ra thời cơ hòa ly thích hợp nhất. Đang nghĩ ngợi thì Thính Phong vào báo: “Phu nhân, thái thái tới.”
Nguyên thị đi vào Sanh Cư, nháy mắt hoảng hốt.
Tạ gia đã lảo đảo ngả nghiêng mà Sanh Cư lại vẫn cứ an nhiên tĩnh hảo như trước, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nha hoàn bà tử tới tới lui lui, bọn họ làm việc, nhi tức của bà ta đang ngồi ở đó uống trà, trên mặt không hề lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.
“Sơ nhi.”
Nguyên thị đi vào phòng khách, thở dài.
“Năm đó gia chủ Hà gia tham ô số bạc không không nên đụng vào, khiến Hà gia rơi vào kết cục gì, cả kinh thành đều biết, ta không cần phải nói nhiều.” Vân Sơ mở miệng: “Tạ Cảnh Ngọc làm chuyện như vậy, không chỉ là dẫm đạp lương tâm của bản thân mà còn không đặt tính mạng của cả Tạ gia vào trong mắt... Hắn ta làm ra chuyện như thế, còn muốn Vân gia ra mặt cầu tình, có thể sao?”
Hai tay Nguyên thị lạnh lẽo.
Trước nay Sơ nhi luôn gọi Cảnh Ngọc là phu quân.
Lúc này Cảnh Ngọc xảy ra chuyện, nàng lại gọi cả tên lẫn họ của trượng phu, không có một chút tình ý.
“Cảnh Ngọc làm như vậy cũng là vì người nhà.” Nguyên thị ấp úng mở miệng: “Hắn muốn cho thê tử thể diện, muốn cho con cuộc sống cẩm y ngọc thực, muốn...”
Vân Sơ nâng chung trà: “Chuyện này ta không quản được, Thính Tuyết, đưa thái thái đi ra ngoài.”
Nguyên thị còn chưa kịp nói xong những lời trong lòng thì đã bị Thính Tuyết mời ra ngoài.
Bà ta đứng ngoài cửa Sanh Cư, nhìn thân ảnh của Vân Sơ ở phía xa, bỗng nhiên cảm thấy nhi tức này thật xa lạ.
Vân Sơ căn bản không để bụng.
Nàng bảo Thính Tuyết cùng Thính Phong đến nhà kho kiểm kê, những thứ thuộc về nàng đều mang đi không chừa lại một món.
Nhà kho của lão thái thái do nàng tạm thời bảo quản, nàng không muốn mang những thứ đó đi, một là coi thường, hai là dị ứng.
Nếu để lại cho Tạ gia, Tạ gia nhất định sẽ đút lót kéo quan hệ với thị vệ ngoài cổng...
Vân Sơ im lặng một lúc rồi mở miệng: “Thính Tuyết, ngươi mời Giang di nương tới đây một chuyến.”
Thính Tuyết gật đầu, lập tức đi tìm Giang di nương.
Từ khi Tạ Cảnh Ngọc bị bệnh, Giang di nương và Thính Vũ đã thay phiên nhau hầu bệnh, cả người cũng mệt mỏi hao gầy.
“Bái kiến phu nhân.”
Giang di nương cúi đầu hành lễ.
“Ngồi đi.” Vân Sơ thái độ ôn hòa, còn cho người dâng trà.
Giang di nương vừa nghe nói thái thái tới đây nhưng cứ như chạm phải đinh, bây giờ lại thấy phu nhân đối xử ôn hòa với mình như vậy, nàng ấy không khỏi hoảng sợ.
“Nhàn tỷ nhi gần đây thế nào?” Vân Sơ hỏi.
“Nhàn tỷ nhi đọc sách rất nhiều, đang học thêu hoa, nhưng từ khi đại nhân đổ bệnh, thiếp thân không thể coi sóc con bé, cũng không biết Nhàn tỷ nhi học tập thế nào.”
Vân Sơ gật gật đầu: “Nhàn tỷ nhi là hài tử ngoan, ở đây ta có một ít đồ, ngươi giữ lấy bảo quản cho Nhàn tỷ nhi, coi như ta chuẩn bị hồi môn cho con bé.”
Giang di nương ngây ngẩn.
Khi trước đại tiểu thư xuất giá, dù là gả cho Vương gia nhưng phu nhân cũng không chuẩn bị một chút hồi môn nào.
Nhàn tỷ nhi của nàng ấy mới bao lớn, cách ngày xuất giá còn tận mười mấy năm, sao phu nhân lại chuẩn bị hồi môn sớm như thế...
Thính Tuyết mang cái tráp lên, đây là một cái tráp rất lớn, lớn hơn tráp trang điểm bình thường nhiều, Thính Tuyết mở nắp, khi nhìn thấy đồ vật bên trong, Giang di nương lại tiếp tục ngây người.
Nàng ấy thấy những món trang sức này rất quen mắt, có một bộ trang sức vàng nạm ngọc đại nhân tặng cho lão thái thái lúc vừa thăng quan, có một bộ lão thái thái dùng khi mừng thọ, còn có một mấy chiếc trâm, cài tóc, khuyên tai, vòng cổ, vòng tay... Tất cả đều là đồ tốt lão thái thái tích góp mấy năm nay, không nói là giá trị liên thành nhưng ít nhất cũng phải ba ngàn năm ngàn lượng, đối với một di nương như nàng ấy, có nằm mơ cũng không với tới số bạc lớn như vậy.
Sao phu nhân lại đưa toàn bộ những thứ này cho Nhàn tỷ nhi của nàng ấy.
“Phu nhân, này, này...”
Vân Sơ mở miệng: “Nếu ngươi không nhận thì số trang sức này cũng rơi vào tay đám thị vệ cai ngục.”