Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 229:




Hắn thỉnh phong thế tử cho Du ca nhi chứng tỏ hắn thật sự để ý tới hai đứa nhỏ, sẽ không chắp tay nhường cho nàng. Nàng muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh hai hài tử thì cũng không thể căng thẳng với nam nhân trước mặt này.
Nếu hắn có thể che giấu tốt như vậy, sao nàng lại không thể chứ?
“Đa tạ Vương gia.”
Vân Sơ lộ ra một nụ cười xinh đẹp nhận lấy món đồ kia.
Nàng mở ra ngay trước mặt nam nhân này, đó là một chiếc gương đồng nhỏ, đây là thứ đồ từ hải ngoại mà tận mười mấy năm sau mới lưu hành ở trong cung.
Lúc này rất khó để có được thứ này, cả kinh thành e là không có tới ba cái, hắn hẳn đã tốn không ít công phu mới tìm được một cái cho nàng.
Nếu không biết chân tướng năm năm trước, có lẽ nàng sẽ cảm thấy phỏng tay không dám nhận.
Hơn nữa một quả phụ như nàng cũng không nên nhận đồ vật của nam tử khác.
Nhưng bây giờ nàng không thể cố kỵ nhiều như vậy.
Bất cứ thứ nào có thể dùng được, nàng đều không ngại bỏ ra, bao gồm cả dung mạo của mình.
“Mặt gương này thật sáng, ta rất thích.” Vân Sơ tươi cười rạng rỡ, sau đó lại thở dài: “Ta có một yêu cầu quá đáng, thật không biết phải mở miệng thế nào...”
Nụ cười của nàng khiến Sở Dực mất hồn trong nháy mắt.
Đại thụ che trời trong lòng đã cao ngang ngực, nụ cười này như chất dinh dưỡng khiến đại thụ càng trở nên sum suê, ầm ầm cao tới đỉnh đầu của hắn.
Yết hầu của hắn trượt lên trượt xuống, cánh tay khẽ nâng lên, hắn không tự chủ muốn đặt tay của mình lên mặt nàng, dùng khoảng cách gần nhất để chạm vào nụ cười của nàng.
Nhưng ngay lúc cánh tay vừa nâng lên, hắn lại nghe thấy tiếng thở dài của nàng.
Lý trí lập tức quay về, hắn buông thõng cánh tay, mở miệng nói: “Vân tiểu thư có thỉnh cầu gì cứ nói, nếu ta làm được thì sẽ làm đến cùng.”
“Ta muốn...” Vân Sơ nhìn hắn: “Ta muốn mỗi buổi tối sẽ rước Du ca nhi và Trường Sinh cùng đi ăn cơm... Vương gia, ta không có ý gì khác, chỉ muốn có cơ hội nói chuyện với Trường Sinh nhiều hơn, hy vọng con bé sớm ngày trở thành một hài tử hoạt bát như Du ca nhi.”
Sở Hoằng Du lập tức nói: “Phụ vương không biết đâu, hôm nay Trường Sinh nói nhiều lắm, rất lợi hại.”
“Con, con cũng...” Tiểu cô nương đi tới, bắt lấy tay áo Sở Dực lắc lắc, ngọt ngào nói: “Muốn cùng a di cơm cơm.”
“Trường Sinh muốn dùng bữa với Vân di.” Sở Hoằng Du sửa lại cho muội muội, sau đó đắc ý nhìn về phía Sở Dực: “Phụ vương, ngài xem đi, Trường Sinh tiến bộ rất lớn, đều là công lao của Vân di.”
Sở Dực có chút không yên tâm khi để ba người bọn họ ngày ngày ra ngoài dùng cơm tối, nhưng một lớn hai nhỏ, ba đôi mắt, sáu con mắt đều tràn ngập mong đợi nhìn hắn.
Hắn căn bản không nói được câu từ chối.
“Vương gia yên tâm, không phải ngày nào cũng tới tửu lâu dùng cơm.” Vân Sơ mở miệng: “Ta có một viện tử rất yên tĩnh, dự định mời bốn trù nương tới đó chuyên làm đồ ăn cho hài tử, sau khi kết thúc bữa cơm tối hằng ngày, ta sẽ đích thân đưa Du ca nhi và Trường Sinh về vương phủ, nếu Vương gia vẫn còn lo lắng thì có thể sắp xếp người...”
Sở Dực trực tiếp đồng ý: “Có Vân tiểu thư chăm sóc, ta không còn gì lo lắng.”
Vân Sơ cười rộ lên, đây là nụ cười thật lòng: “Đa tạ Vương gia.”
Ít nhất mỗi ngày có thể gặp mặt, ít nhất mỗi ngày có thể dùng bữa tối cùng nhau, không cần nóng nảy, cứ làm từng bước, từng bước một.
Sở Dực đưa hai đứa nhỏ về vương phủ.
Hài tử được ma ma đưa đi, hắn tiếp tục xử lý công vụ.
Lúc xem sổ con, hắn vẫn không thể nào tập trung được, không biết vì sao mà trước mặt vẫn luôn hiện ra nụ cười của Vân Sơ.
Không phải trước kia chưa từng thấy nàng cười nhưng lần này lại khắc ghi rất sâu.
Thời niên thiếu lần đầu tiên thấy nàng, nụ cười của nàng đã vuốt thẳng trái tim đầy tổn thương của hắn, đến nay khó quên...
Hắn thích bộ dáng nàng nhìn hắn, thích trong mắt nàng chỉ có hắn, hắn lại càng muốn chạm vào nàng... Nghĩ đến đây, Sở Dực lại nhíu mày.
Nữ tử có trượng phu đã qua đời được xưng là quả phụ, tuy nói dân phong của bổn triều khá phóng khoáng nhưng quả phụ tái giá cũng sẽ bị người ta chê cười.
Nữ tử dân gian tái giá, cơ bản đều là gả xa, khuất mặt những người quen biết để tránh những tin đồn thị phi nhảm nhí.
Còn nữ tử của thế gia đại tộc tái giá... Hắn nhớ lại những chuyện tai nghe mắt thấy từ bé đến giờ, thậm chí còn hỏi cữu mẫu, kinh thành to như vậy, những nữ tử huân quý đó sau khi trở thành quả phụ đều thủ tiết thờ trượng phu cả đời... Dù là nữ tử mới đính hôn mà hôn phu c.h.ế.t trước hôn lễ, nữ tử đó cũng sẽ bị ép ở góa.
Thủ tiết là đền thờ của nữ nhân, cũng là thanh danh của gia tộc.
Hắn muốn cưới nàng nhưng cũng sợ nàng bị người ta chê cười.
Nghĩ đến đây, Sở Dực nhíu mày càng sâu.
Hắn và nàng còn chưa trao đổi bát tự, sao lại nghĩ tới chuyện thành thân rồi?
Một bàn đầy sổ con thật không xem nổi, hắn rút kiếm ra sân luyện võ.
“Vương gia!”
Lúc này, Trình Tự từ bên ngoài vội vàng bước vào.
Kiếm trong tay Sở Dực không hề dừng lại, một nhát kiếm tỉa tót bớt cành lá dư thừa trên nhánh cây xong mới dừng lại, hắn quay đầu hỏi: “Chuyện gì?”
“Tuyên Võ hầu muốn Vương gia, nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.” Trình Tự nói: “Nói là có liên quan tới tiểu thế tử và tiểu quận chúa.”
Sở Dực trầm mặc: “Hắn ta biết ta để ý chuyện này nên mới cố ý lấy ra uy hiếp, cứ làm lơ hắn ta mấy ngày đi, chờ hắn ta tổn hao hết tinh thần rồi lại thẩm vấn.”
Trình Tự chắp tay: “Vâng!”
Hiện tại Tuyên Võ hầu đã rơi vào tay Vương gia, sống hay c.h.ế.t đều do một câu của Vương gia, quả thật không cần sốt ruột.
Hắn đang muốn đi xuống làm việc thì lại nghe Sở Dực nói: “Trong triều có quan viên nào phu thê ân ái, ngươi lấy danh nghĩa của bổn vương gửi thiếp mời cho bọn họ, bảo bọn họ ngày mai tới phủ Bình Tây Vương một chuyến.”
Trình Tự giật mình: “Vương gia, ngài đây là muốn...”
Sở Dực lạnh lùng nói: “Đương nhiên là nói chuyện thế cục trong triều.”
Trình Tự: “...”
Vương gia nhà bọn họ rõ ràng là đang mạnh miệng.
Rõ ràng là muốn biết làm sao để khiến mỹ nhân cười, đây là muốn tìm đại thần trong triều học hỏi kinh nghiệm.
Ai, đáng tiếc Tạ phu nhân là quả phụ... Dù Vương gia có được trái tim của Tạ phu nhân thì hoàng thất cũng không cho phép một quả phụ trở thành Bình Tây Vương phi...
Hơn nữa, Tạ phu nhân là trưởng nữ Vân gia, đại biểu cho Vân gia, cưới nữ nhi tướng môn chắc chắn sẽ bị Hoàng Hậu và Thái Tử nghi ngờ Vương gia ý đồ đoạt đích, vì cân bằng thế cục, Hoàng Thượng cũng sẽ không để nữ nhi Vân gia gả cho Vương gia...
Vương gia vừa ý ai không vừa, lại cố tình nhìn trúng nữ nhi Vân gia.
Con đường này đã định là không dễ đi.
Đêm đã khuya, Vân Sơ còn chưa ngủ.
Nàng nghĩ đến hai đứa nhỏ là lại tràn trề nhớ nhung, căn bản là không ngủ được.
Trong đầu toàn là gương mặt của bọn nhỏ, bên tai là tiếng cười của bọn nhỏ, trước mắt là khung cảnh ba mẫu tử bọn họ nằm bên cạnh nhau.
Thật là nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Ông trời thật sự quá ưu ái nàng.
Rốt cuộc nàng đã tích bao nhiêu phúc đức mới đổi lấy được mẫu tử đoàn tụ của kiếp này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.