Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 234:




Vừa nói tới chuyện trên chiến trường là Vân lão tướng quân lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, vô cùng vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm mang binh đánh giặc của mình
Sở Dực nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng lại khen ngợi vài câu, dỗ dành lão tướng quân vui như được mùa.
Hôm đó Trung Thư Lệnh đại nhân nói với hắn là nhờ được nhạc phụ đại nhân nhìn trúng nên sau này mới được ông ấy gả nữ nhi cho.
Hắn cũng có thể học theo biện pháp này.
Tuy hắn và Vân Sơ còn chưa đi đến bước kia nhưng giành được sự yêu thích của người Vân gia trước, tuyệt đối không lỗ.
Hai người đang nói chuyện thì ba mẫu tử Vân gia đã đến nơi.
Đôi mắt ôn hòa của Vân Trạch lúc này lại đang đè nén lửa giận, lạnh lùng nhìn Sở Dực.
Sở Dực cảm nhận được bầu không khí không giống bình thường, có chút kinh ngạc nhìn vào mắt Vân Trạch: “Vân đại nhân, đây là?”
Vân Trạch rũ mắt, che giấu cảm xúc: “Thân thể tổ phụ không khỏe, ta lo lắng tình huống của tổ phụ sẽ vô tình mạo phạm Vương gia.”
Vân lão tướng quân ngáp một cái: “Xác thật là có chút mệt mỏi, ta đi ngủ, mấy người trẻ tuổi các ngươi trò chuyện đi.”
Sở Dực ra ngoài, nhìn về phía Lâm thị nói: “Vân phu nhân, mấy ngày trước ta vô tình có được một lọ Ngọc Cơ Cao, đặc chế riêng cho phụ nhân trên bốn mươi tuổi, ta đặc biệt mang đến cho Vân phu nhân.”
Tùy tùng phía sau hắn lấy ra một lọ sứ trắng đưa cho Lâm thị.
Lâm thị là nữ nhân, có nữ nhân nào mà không thích đẹp, mặc kệ thứ này có tác dụng hay không, nếu Bình Tây Vương đã cố ý mang tới thì bà ấy cứ nhận thôi.
Vân Trạch cười lạnh.
Dùng mấy thứ này nịnh hót người Vân gia là có thể xóa bỏ thương tổn của Sơ nhi sao, là có thể làm Vân gia cam tâm tình nguyện giúp hắn đoạt ngôi hoàng đế sao, quả thực là nằm mơ.
“Vân đại nhân.” Sở Dực nhìn hắn mở miệng nói: “Nghe nói Vân thiếu phu nhân đang mang thai, ta đã xin Lý thái y một phương thuốc hỗ trợ nữ nhân sinh sản thuận lợi, mẫu tử bình an, trước khi sinh một tháng, cứ cách ba ngày dùng một lần là được.”
Hắn lấy ra một đơn thuốc đưa tới tay Vân Trạch.
Ý cười lạnh trên mặt Vân Trạch lập tức biến mất.
Đây là bí phương của cung đình, chỉ có người của hoàng thất mới biết.
Vân gia quyền cao chức trọng, nếu khom lưng tới thỉnh cầu Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hẳn là sẽ ban cho, nhưng lúc đó xem như phải trả giá mới có được.
Hiện tại Bình Tây Vương lại đưa bí phương tới trước mặt hắn, hắn căn bản không thể cự tuyệt.
Lâm thị mặt mày hớn hở nhận lấy: “Đa tạ Vương gia, nếu Vương gia có chỗ cần dùng Vân gia thì cứ nói.”
Sở Dực bình thản: “Ta và Vân đại nhân tâm đầu ý hợp, chút chuyện nhỏ này, không cần cảm tạ.”
Vân Trạch rũ môi.
Nhiều lắm chỉ được xem là quen biết, gọi là bằng hữu cũng miễn cưỡng, từ khi nào mà giao tình lại sâu như vậy?
Tâm đầu ý hợp, thật là bội phục hắn có thể nói thành lời.
Sở Dực lúc này mới dám nhìn Vân Sơ nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua: “Ta đến thăm lão tướng quân một chút, không làm phiền nữa, cáo từ.”
Chờ đến tối, Vân Sơ sẽ lại đón hai đứa nhỏ đến dùng cơm, đến lúc đó có rất nhiều cơ hội trò chuyện.
Chờ hắn đi rồi, Lâm thị mới giật mình: “Bình Tây Vương đưa này đưa kia rồi lại đi như vậy, sao ta lại thấy có chỗ nào đó không đúng?”
Vân Trạch không trả lời.
Sơ nhi đã quyết định rời khỏi Tạ gia, hắn sẽ không để Sơ nhi rơi vào một ổ sói khác.
Hắn phải nghĩ cách để khiến hai ngoại sanh quay về bên cạnh Sơ nhi...
Vân Sơ ở lại Vân gia hồi lâu rồi mới đứng dậy xuất phát tới phủ Bình Tây Vương.
Xe ngựa của nàng vừa tới cửa vương phủ thì đã thấy ba phụ tử bước ra tới cổng lớn, hai đứa nhỏ vẫn như ngày hôm qua, một trước một sau nhào về phía nàng.
Vân Sơ ôm lấy bọn nhỏ rồi nhướng mày nhìn nam nhân trước mắt: “Hôm nay đầu bếp của vương phủ đã khỏi bệnh chưa?”
Trình Tự: “...” Đầu bếp vẫn khỏe mà, khỏe còn hơn trâu.
Sở Dực mặt không đổi sắc nói: “Chắc là một tháng tới phải làm phiền Vân tiểu thư.”
Vân Sơ rất muốn hỏi hắn ăn cơm trưa ở đâu vậy?
Cũng rất muốn hỏi cả vương phủ chỉ có một đầu bếp sao, đầu bếp bị bệnh thì cả phủ đều uống gió Tây Bắc à?
Nhưng cuối cùng nàng vẫn không mở miệng.
Nàng nắm dắt hai đứa nhỏ lên xe ngựa.
Sở Dực cưỡi ngựa đi bên cạnh, cuối cùng cũng tới ngõ Ngọc Lâm.
Vừa xuống xe ngựa, Sở Hoằng Du đã kéo muội muội đi ngắm thỏ ngắm mèo, vừa bước được nửa bước thì lại cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của phụ thân đánh tới.
Nó đột nhiên nhớ lại mấy lời phụ thân nói với nó trên xe ngựa hôm qua.
Nếu không phải nó còn quá nhỏ, phải đợi ít nhất mười mấy năm nữa mới được thành thân thì nó sẽ không giúp phụ vương cưới nương về nhà đâu.
Ai dà, ai bảo nó chỉ là một hài tử chứ.
“Vân di, con đói bụng quá.” Tiểu gia hỏa sờ sờ bụng: “Hôm nay có cá không?”
Vân Sơ khẽ điểm mũi nhỏ của nó: “Hôm qua con nói muốn ăn cá, ta đã cho người câu cá tươi về chưng cho con ăn, đợi lát nữa ta cho người lọc xương.”
“Lọc xương vất vả lắm, giao cho phụ vương là được.” Tiểu gia hỏa lập tức nói: “Phụ vương, đợi lát nữa ngài theo bọn con dùng cơm, phụ trách lọc xương cá cho con và Trường Sinh được không?”
Sở Dực lộ ra vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy, gật đầu: “Được.”
Lúc này, Thính Tuyết tới báo bữa tối đã xong, một hàng bốn người đi tới phòng khách, hạ nhân lục tục bưng thức ăn lên.
Trường Sinh kéo Vân Sơ ngồi xuống, vùi vào n.g.ự.c Vân Sơ.
Sở Hoằng Du nhìn Sở Dực nói: “Phụ vương, ngài đứng làm gì, ngồi đi, ngài đừng có nói mà không giữ lời, không muốn lọc xương cá cho con và Trường Sinh sao?”
Sở Dực mở miệng: “Thỉnh cầu Vân tiểu thư cho người mang thêm một cái bàn tới đây.”
Vân Sơ thấy phòng khách này cũng không lớn, vừa đủ kê một cái bàn, không thể kê thêm được nữa.
Nàng nhướng mắt: “Nếu Vương gia không ngại thì cứ ngồi chung đi.”
Lời này có thể nói là gãi đúng chỗ ngứa của Sở Dực.
Nếu ở đây có người ngoài, hắn sẽ cố kỵ thanh danh của Vân Sơ, nhưng trong phòng khách lúc này đều là thân tín của nàng, bên ngoài phòng khách là tùy tùng của hắn, đều là người trung tâm, tất nhiên sẽ không để những lời bàn tán không thích hợp truyền ra ngoài.
Sở Dực chọn vị trí cách xa Vân Sơ nhất.
Hắn cúi đầu, nghiêm túc lọc xương cá.
Tuy hắn không nói một câu nào nhưng Vân Sơ vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Hơi thở của nam nhân này quá mức mạnh mẽ, nàng không thể nào làm lơ sự tồn tại của hắn.
Nàng tận lực dời sự chú ý lên người hai đứa nhỏ: “Trường Sinh, không được kén ăn, bí đỏ rất ngon, ăn nhiều một chút thì thân thể mới tốt lên được.”
Tiểu cô nương nhăn nhó, bĩu môi không chịu ăn.
Chuyện khác có thể Vân Sơ không quan tâm, ví dụ như đút cơm, chiều chuộng, nhưng đối với chuyện kén ăn, nàng vẫn bảo trì quan điểm của mình.
Hài tử thật sự quá gầy, rõ ràng đã hơn bốn tuổi mà có khác gì hài tử ba tuổi đâu?
Ở vương phủ mỗi ngày đều ăn thịt ăn cá, ăn chưa được bao nhiêu đã bỏ dở nên mới khiến dạ dày của Trường Sinh rất yếu, cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt mới có thể khá lên...
“Ngoan nha Trường Sinh, con ăn hết phần bí đỏ này thì ta sẽ cho con một món quà nhỏ.”
Sở Trường Sinh vẫn không muốn ăn.
Con bé ghét bí đỏ nhất, không cần lễ vật đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.