Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Sơ dùng bữa sáng xong thì ngồi xe ngựa ra ngoài, nàng dự định đi lựa mấy khúc vải dệt mang về làm mấy bộ xiêm y cho hai hài tử.
Nàng biết bọn nhỏ không thiếu mấy thứ này, nhưng nàng là mẫu thân thân sinh của bọn nó, xiêm y do thân nương tự tay chuẩn bị dù sao vẫn khác những thứ bình thường.
Xe ngựa vừa rời khỏi ngõ nhỏ của Tạ gia thì nàng đã nghe Thu Đồng thấp giọng nói: “Phu nhân, có người đi theo sau xe chúng ta, hình như là... đại thiếu gia.”
Vân Sơ nhấc mành xe, hơi hơi liếc nhìn về phía sau, lập tức nhìn thấy một thân ảnh đang nấp sau bức tường.
Nàng cười cười: “Không cần đổi hành trình, tiếp tục đi.”
Xe ngựa chậm rãi tiến vào con phố náo nhiệt nhất của kinh thành, ngừng trước một cửa hàng bán vải.
Vân Sơ bước vào trong mua mấy khúc vài tốt, sau đó lại mua vài bộ y phục mà hài tử bảy tám tuổi hay mặc rồi mới trở về xe ngựa, tiếp tục đi về phía trước.
Xe ngựa chậm rãi đi tới thành tây, đây là nơi cư trú của bá tánh ở tầng thấp nhất trong xã hội, vừa tới đầu một ngõ nhỏ thì xe ngựa đã không đi tiếp được nữa, Vân Sơ bước xuống xe đi vào ngõ nhỏ, dừng trước cửa một viện tử.
Thu Đồng bước lên gõ cửa, bên trong lập tức vọng ra âm thanh của một hài tử: “Ai?”
Vân Sơ ôn nhu mở miệng: “Duy ca nhi, là ta.”
Nghe thấy tiếng của nàng, cửa lập tức mở ra.
Cùng lúc đó, Tạ Thế An theo đuôi Vân Sơ cũng lộ ra vẻ mặt không thể nào tin được.
Duy ca nhi... lại ở kinh thành, mẫu thân giấu Duy ca nhi ở kinh thành sao, tại sao, rốt cuộc là vì sao?
Hắn ta bước tới gần.
“Duy ca nhi, con gầy quá.” Vân Sơ nhìn hài tử trước mặt: “Con ở kinh thành nhiều ngày như vậy mà lại phải ở một nơi như thế này, thật quá thiệt thòi, con có trách mẫu thân không?”
Tạ Thế Duy lắc đầu: “Nhờ có mẫu thân cho con chốn dung thân, bằng không con đã bị bắt vào đại lao rồi.”
“Ta có mua cho con mấy bộ xiêm y.” Vân Sơ lấy xiêm y trong tay Thu Đồng, mở miệng nói: “Bây giờ trông con không còn giống Tạ nhị thiếu gia trước kia, không còn mấy người có thể nhận ra con. Sau này con phải xem mình là hài tử của Tạ gia ở nhà cũ Ký Châu, tên là Tạ Uy, đã hiểu chưa?”
Tạ Thế Duy mờ mịt nói: “Mẫu thân nói vậy là có ý gì?”
“Ta đưa con về nhà.” Vân Sơ hỏi nó: “Con không muốn về nhà sao?”
Tạ Thế Duy lập tức cả kinh kêu lên: “Không, con không về, con về cái nhà đó làm gì? Không có ai để ý tới con, không có người coi trọng con, con có c.h.ế.t thì cũng không có ai quan tâm!”
“Không, con sai rồi.” Vân Sơ dừng một chút rồi nói: “Trước khi phụ thân con qua đời cứ nhắc con mãi, sao con lại nói là không có ai để ý tới con? Lão thái thái trước giờ cũng chưa từng trách con... Còn có đại ca con, nó là đại ca ưu tú nhất trên đời, vì Tạ gia, nó ép buộc bản thân phải trưởng thành, nó đang nỗ lực vực dậy Tạ gia...”
Tạ Thế Duy cắn chặt môi không nói lời nào.
Nó chỉ là một hài tử mà thôi, sao lại không muốn về nhà, cũng chỉ mạnh miệng như vậy, dù cái nhà này có tan nát thì nó vẫn muốn trở về...
“Thật ra tự ta cũng có thể vực dậy Tạ gia nhưng ta không thể làm như vậy.” Vân Sơ sâu sắc nói: “Con cũng từng đọc sách, hẳn là cũng biết câu cho người ta con cá còn không bằng dạy người ta cách câu, ta hy vọng đại ca con có thể trưởng thành từ trong nghịch cảnh, hy vọng nó có thể dựa vào bản thân giúp Tạ gia trở mình... Nhưng sức lực của một mình nó thật quá nhỏ bé, ta hy vọng con có thể về nhà, giúp đỡ đại ca con lại khiến Tạ gia quang tông diệu tổ, huynh đệ đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn...”
Tạ Thế An đứng ngoài sân vô cùng chấn động.
Thì ra mẫu thân thật sự toàn tâm toàn ý lo lắng cho Tạ gia... Tuy hắn ta chưa từng nghĩ Tạ Thế Duy có thể giúp đỡ hắn ta chuyện gì nhưng, mẫu thân đã có thể làm tới bước này, đủ để chứng minh mẫu thân chưa bao giờ có ý định rời khỏi Tạ gia...
Hắn ta may mắn cỡ nào mới có thể có được một đích mẫu như vậy. Hắn ta thật sự quá đê tiện, còn chạy tới đây theo dõi mẫu thân...
Tạ Thế An vuốt mặt, xoay người rời khỏi ngõ nhỏ.
Tạ Thế An lòng vòng ngoài đường cả một ngày.
Hắn ta đến quán trà, tửu lầu, nha phòng, sòng bạc... Những người đó vừa nghe nói hắn ta tên Tạ Thế An thì lập tức cười nhạo một hồi rồi đuổi hắn ta đi.
Chuyện của Tạ gia cứ chuyện này nối tiếp chuyện kia, nháo loạn quá lớn, gần như cả kinh thành đều biết chuyện.
Hắn ta muốn tìm một công việc mưu sinh, căn bản là không có khả năng.
Thật vất vả mới tìm được một hiệu sách, có thể giúp người không biết chữ viết thư, một phong thư được mười văn tiền, cho dù một ngày viết được một trăm bức thì cũng chỉ thu về được một lượng bạc.
Một lượng bạc còn không mua được một nghiên mực khi trước hắn ta hay dùng.
Công việc vất vả như vậy mà đến cả những vật dụng sinh hoạt hằng ngày cũng không mua nổi, tội gì phải làm chứ?
Tạ Thế An suy sụp trở lại Tạ gia.
Hắn ta về viện của mình, Tam Cửu bưng cơm canh lên cho hắn ta, ăn ta ăn no xong rồi lại đi tới viện tử của Nguyên thị.
Vừa mới tới cửa thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra ngoài.
“Thái thái, cuộc sống của chúng ta càng ngày càng khó khăn rồi...” Thính Vũ cầm khăn rơi lệ: “Doãn ca nhi và Khang ca nhi đang ở giai đoạn phát triển cơ thể, Doãn ca nhi thì cũng thôi đi, Khang ca nhi đã tới tuổi cần được uống sữa rồi, nhưng chúng ta lại không mời nổi nhũ mẫu... Nhìn Khang ca nhi mà xem, đã gầy tới như vậy, nếu cứ tiếp tục thế này thì e là không sống nổi mất.”
Từ khi Đào di nương bỏ đi, Khang ca nhi vẫn luôn ở lại viện tử của Nguyên thị, bên cạnh Nguyên thị vẫn còn bà tử trung thành hầu hạ, mọi việc có bà tử phụ một chút, bà ta mới nhẹ nhàng hơn một chút, nếu không, bà ta thật sự không biết phải sống như thế nào.
Bà ta mở miệng nói: “Trong nhà hiện tại cũng không có nguồn thu, nếu cứ tiêu loạn, ăn xài phung phí thì sớm muộn gì cũng thành miệng ăn lở núi...”
Nam nhân trong nhà đều c.h.ế.t cả rồi, bạc cũng đã tiêu hết, bà ta bán hết số trang sức tích góp mấy năm nay cũng chỉ gom được trăm lượng bạc.
Nhớ trước đây, một tháng Tạ gia phải tiêu hơn một ngàn lượng bạc, ngày lành đó cứ như thế một đi không trở lại...
Trước kia có nhi tức Vân Sơ quản gia, bà ta không cần nhọc lòng làm gì cả, hiện giờ đến phiên bà ta chưởng gia, mỗi một văn tiền đều hận không thể bẻ thành hai văn mà tiêu...
“Thái thái, ngài có biết không, phu nhân ngày ngày đều có thịt cá để ăn...” Thính Vũ cắn cắn môi dưới: “Phu nhân đã chọn ở lại Tạ gia nhưng lại không hề suy tính cho Tạ gia, rõ ràng ngài ấy có thể nuôi dưỡng Khang ca nhi, rõ ràng có thể giúp mọi người không còn chật vật như vậy, lại cố tình...”
Nàng ta còn chưa nói xong thì Tạ Thế An đã từ ngoài cửa bước vào.
“Vũ di nương đang trách cứ mẫu thân sao?” Âm thanh của hắn ta lanh lảnh: “Mẫu thân gả vào Tạ gia thì đã trở thành người của Tạ gia, hẳn phải là Tạ gia phụ cấp nuôi dưỡng mẫu thân, hiện giờ mẫu thân lại phải dựa vào Vân gia tiếp tế mới có thể duy trì cuộc sống như trước kia, chẳng lẽ Vũ di nương còn muốn nhờ Vân gia cứu vớt toàn bộ Tạ gia sao, dựa vào đâu chứ, chỉ bằng Vũ di nương ngươi phản bội mẫu thân bò lên giường phụ thân, bằng một đứa nhi tử không phải thân sinh như ta sao?”
Hắn ta nói như vậy khiến mặt của Thính Vũ lúc đỏ lúc trắng.
Nàng ta thật sự không ngờ Tạ Thế An lại bảo vệ phu nhân như thế...
Sinh hoạt của phu nhân trước và sau khi Tạ gia xảy ra chuyện đều chưa từng thay đổi, mà Tạ Thế An đã trở nên nghèo túng như vậy, cuộc sống đối lập rõ rệt, Tạ Thế An thật sự không oán hận một chút nào sao?
“An ca nhi nói không sai.” Nguyên thị gật đầu nói: “Người ở lúc nghèo túng nhất cũng không thể đi cầu xin người ta, nếu không sau này sẽ mãi mãi thấp hơn người ta một bậc.”
Thính Vũ siết chặt ngón tay.
Nàng ta vốn dĩ là một nô tỳ, không để bụng chuyện hơn kém một bậc, nàng ta chỉ muốn khiến cuộc sống hiện tại trở nên dễ chịu hơn một chút mà thôi.
Nàng ta mở miệng: “Nhưng nếu không cầu xin người ta thì chúng ta sẽ vĩnh viễn ở tầng chót, không có phu nhân ra mặt, Tạ gia chúng ta sẽ phải như vậy cả đời, đại thiếu gia ngươi cả đời này cũng chỉ đành dừng bước tại đây.”