Xe ngựa dần dần đi xa trong tiếng bàn tán của bá tánh.
Tạ Thế An nhìn xe ngựa, yên lặng mở miệng: “Mẫu thân, thực xin lỗi...”
Hắn ta nắm chặt bút lông trong tay, dù hắn ta dùng lực bao lớn thì bút lông vẫn không gãy, hiên ngang bất khuất.
Hắn ta cũng muốn trở thành một người hiên ngang bất khuất, nhưng thật sự quá khó khăn.
Chuyện đích trưởng nữ Vân gia hòa ly với Tạ Cảnh Ngọc nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Vân Sơ xốc mành xe, thoáng nhìn ra phía sau, đã không còn nhìn thấy phủ đệ Tạ gia nữa, ngay cả một mái hiên cũng không thấy.
Nàng đã từng nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng của ngày hôm nay.
Thì ra lại yên ắng tĩnh lặng như vậy, trong lòng cũng không có một tia gợn sóng.
Cuối thu trời trong nắng ấm, một buổi chiều như thường lệ, nàng cứ như vậy rời khỏi Tạ gia mà nàng đã dây dưa cả đời người.
Thống khổ, hận ý, bi phẫn... chậm rãi tiêu tan trong gió thu.
Không nhớ chuyện cũ, nhìn về phía trước, nàng sẽ có tương lai tốt đẹp hơn.
Thu Đồng đưa đoàn xe đến viện tử ở ngõ Ngọc Lâm, Vân Sơ ngồi xe ngựa về Vân gia.
Sau khi Lâm thị nhận được tin đã sớm đưa người ra cửa Vân phủ đứng chờ.
“Sơ nhi, con đã trở về rồi!”
Lâm thị kéo Vân Sơ vào trong lòng, sờ tới sờ lui.
Bà ấy lại nhìn ra phía sau, không khỏi nhíu mày: “Của hồi môn của con đâu, Sơ nhi, không phải đã để lại Tạ gia rồi đó chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Vân Sơ cười nói: “Đã bảo Thu Đồng đưa tới viện tử ở ngõ Ngọc Lâm rồi, sau này con sẽ ở đó..”
Lâm thị không tán đồng.
Vân Trạch hoà giải: “Cũng chỉ cách vài bước chân thôi mà, không đáng ngại, vào nhà trước đi.”
Bọn họ chân trước vừa vào cửa lớn Vân gia thì sau lưng đã có một đoàn người ngựa xuất hiện ở cổng lớn.
Tất cả dòng bên của Vân gia ở kinh thành tới.
Vân gia đã ở kinh thành trăm năm, dòng bên đương nhiên sẽ không ít, một đám người ồn ào đứng đầy sân.
Đứng trước việc lớn của Vân gia, chuyện Vân Sơ hòa ly đương nhiên không bị chú ý, mọi người hỏi han vài câu rồi lại đổ dồn ánh mắt về phía Vân lão tướng quân.
Vân lão tướng quân ngồi trên đệm, trầm giọng nói: “Vân gia đã tồn tại qua bao nhiêu mưa gió bão giông, có chuyện gì mà chưa từng nếm trải, một chút lung lay này có tính là gì, đều bình tĩnh cho ta. Chỉ là khổ cho nữ nhi đã gả đi của Vân gia... Sẵn đây ta cũng nói luôn, nữ nhi nhà nào vì chuyện của Vân gia mà bị nhà chồng khinh nhục thì thị vệ của Vân gia sẽ đến rước nữ nhi về nhà, sau này đều do Vân gia chu cấp nuôi dưỡng!”
Mọi người gật đầu.
Nhà chồng của nữ nhi bọn họ tất nhiên không phải là thứ không lên được mặt bàn như Tạ gia, không thể nào làm ra việc xấu trước khi những chuyện này được làm rõ ràng.
Vân tam gia mở miệng nói: “Hoàng Thượng giao ba ngàn Vân gia quân cho người khác, tiếp theo có thể nào sẽ trục xuất quan viên Vân gia ra khỏi triều không?”
Gia chủ Vân gia là phủ Nhất phẩm tướng quân, chức quan cao nhất của dòng bên chính là chức Ngũ phẩm của Vân Nhuận, những người khác đều là thất phẩm, đều là chức quan nhỏ khiêm tốn trong lục bộ, Lại bộ, Binh bộ, Hộ bộ, Công bộ... Người Vân gia quả thật phải bước vào quan trường ở tầng thấp nhất, từ đó đi lên mới thành một chung đỉnh thế gia... Nếu tất cả người Vân gia đều bị cách chức thì Vân gia cũng xong rồi.
Vân lão tướng quân sờ sờ râu nói: “Đương nhiên sẽ không.”
Hoàng Thượng ngồi ở vị trí kia nhiều năm, cân nhắc tính toán đã tới mức thuần thục thâm sâu, để áp chế Thái Hậu, Hoàng Thượng tuyệt đối sẽ không cho phép Vân gia xảy ra chuyện.
Hoàng Thượng chắc chắn sẽ dốc hết sức tìm Vân Tư Lân, dùng tay Vân gia c.h.é.m chất nhi Xa Kỵ tướng quân của Thái Hậu, bóp c.h.ế.t tất cả hy vọng của đảng Thái Hậu mới yên tâm. Vân gia còn hữu dụng nên Hoàng Thượng sẽ không để Vân gia thất thế như vậy.
Hơn nữa giấc mộng của Sơ nhi đã nói, hai năm sau Vân Tư Lân sẽ mang theo đầu của quốc vương Nam Việt về triều...
Có Vân lão tướng quân ở đây, người Vân gia cũng dần bình tĩnh lại.
“Vân gia ta đời đời huấn luyện Vân gia quân, đương nhiên sẽ không để rơi vào tay kẻ khác!” Vân lão tướng quân mở miệng: “Hiện tại việc cấp bách nhất chính là cho người đến chỗ Vân gia quân đánh tiếng, bảo bọn họ giữ bình tĩnh, đừng có ăn no rảnh rỗi rồi gây chuyện.”
Ai cũng biết Vân gia quân kiêu dũng thiện chiến, chỉ có người Vân gia biết bọn họ là một đám man nhân không đầu óc, chỉ biết trung thành tới chết, Doãn phó tướng chính là ví dụ điển hình.
Hiện giờ Vân chủ tướng mất tích, Doãn phó tướng bị cách chức, ba ngàn tinh binh sớm muộn gì cũng gây ra sai lầm, vì vậy mới cần Vân gia ra mặt trấn an.
Vân Trạch gật đầu: “Vâng, tổ phụ, con lập tức đến đó một chuyến.”
“Con không thể đi.” Vân lão tướng quân lắc đầu: “Con là đích trưởng tử Vân gia, ta có chuyện khác quan trọng hơn cần con đi làm.”
Lão nhân gia vừa nói vừa nhìn về đám thiếu niên của dòng bên Vân gia: “Trong số các ngươi, ai tình nguyện đi một chuyến?”
Vân Nhuận đứng ra đại diện đám người đồng lứa của dòng bên: “Lão tướng quân, chớ khinh ta hèn nhát, chỉ là bây giờ tình thế không giống như trước, Vân gia quân đã bị Định Viễn tướng quân tiếp quản, người Vân gia lại tiếp xúc với Vân gia quân, khó tránh khiến người ta nghi ngờ... Hiện giờ tất cả sự chú ý của cả kinh thành đều đổ dồn về Vân gia, lúc này người Vân gia không nên ra mặt, chi bằng phái người gửi một phong thư qua đó.”
Vừa nghe lời này, Vân lão tướng quân chỉ cười.
Sơ nhi nói đúng, lúc đắc thế thì người bên cạnh ai cũng là người tốt.
Một khi xảy ra chuyện, sẽ có người tự lộ ra manh mối.
Thiệt cho ông ấy còn cho rằng Vân Nhuận là một hài tử tốt, thì ra cũng chỉ có thế thôi.
Ông ấy nhìn về phía những người khác: “Các ngươi thì sao?”
Những chi Vân gia khác ngày thường cũng chỉ hoạt động trên địa bàn của mình, không nhạy bén với thế cục triều đình.
Hiện giờ Vân gia đột nhiên xảy ra chuyện, cả đám người căn bản không biết phải làm gì, nghe Vân Nhuận nói như vậy, bọn họ cũng cảm thấy có nên ngậm miệng không nói gì.
Vân lão tướng quân vô cùng thất vọng.
Thì ra các chi Vân gia đều là một đám người hèn nhát.
Khó trách giấc mộng của Sơ nhi đã dự báo mười mấy năm sau Vân gia sẽ bị xử trảm cả nhà.
Ông ấy đang muốn gầm lên thì Vân Sơ lại nhẹ nhàng kéo tay áo ông ấy.
Dưới cường quyền của tổ phụ, đám nam đinh Vân gia này tự nhiên phải tới doanh trướng của Vân gia quân ở ngoài thành.
Nếu như vậy thì sẽ không nhìn ra tính cách của bọn họ.
Nàng đè Vân lão tướng quân lại, nhìn về phía Vân Nhuận, gằn từng chữ một: “Tại sao Doãn phó tướng lại bị xử phạt, tại sao ba ngàn Vân gia quân lại bị kẻ khác tiếp quản, chỉ vì cha ta mất tích, bọn họ muốn xuất một phần lực giúp cha ta đòi công đạo. Những người không có huyết thống Vân gia còn làm được đến thế, Vân gia trên dưới nhiều người như vậy lại sợ bị nghi ngờ, chỉ biết lảng tránh, chỉ muốn phái một hạ nhân đến đó, đây không chỉ là coi khinh Vân gia quân mà còn coi khinh cả chính Vân gia!”
Trên người nàng hừng hực khí thế, tuy không phải loại hơi thở của cường giả cầm quyền nhưng vẫn khiến người ta không thể chống lại.
Vân Nhuận dừng một hồi lâu rồi nói: “Vân gia quân đã có Định Viễn tướng quân tiếp quản, người Vân gia không tiện tiếp xúc với Vân gia quân.”
Vân Sơ nhìn hắn ta: “Nếu Vân gia lựa chọn như vậy thì ba ngàn Vân gia quân sẽ không bao giờ trung thành với Vân gia nữa.”
Vân Nhuận rũ mắt.
Gia chủ Vân Tư Lân mất tích Nam Cương, cho dù không thông địch bán nước thì cũng khó sống nổi.
Nếu Vân Tư Lân c.h.ế.t đi, Vân gia còn có thể đào tạo ra một vị tướng khác sao, không thể... Nếu đã vậy, sau này Vân gia quân có liên quan gì tới Vân gia nữa... Tội gì phải mạo hiểm đắc tội Định Viễn tướng quân?
“Nếu các vị huynh trưởng không tỏ thái độ thì ta đành đi một chuyến vậy.” Vân Sơ quét mắt nhìn một lượt, thu hết biểu cảm của mọi người vào đáy mắt.