Vân Sơ bước lên đài, nhìn Vân gia quân đứng bên dưới, ba ngàn người, trong đó có hai người bị trói, mười mấy người bị đè xuống, những người còn lại đều lộ ra vẻ mặt phẫn nộ.
“Trên phố đều nói, Trụ Quốc đại tướng quân thông đồng với địch phản quốc, ta không tin, ta nghĩ các ngươi cũng không tin, vì vậy mới muốn đích thân tới Nam Cương tìm kiếm nơi cha ta mất tích.” Âm thanh của nàng vô cùng ôn hòa, như tiếng suối chảy róc rách: “Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt... Trung thành sở cảm kim thạch khai, miễn kiến công danh thùy trúc bạch... Sau khi cha ta hoàn thành sứ mệnh, ông ấy nhất định sẽ hồi kinh, cũng mong các ngươi có thể hoàn thành sứ mệnh của bản thân, trung với Hoàng Thượng, bảo hộ hoàng thành!”
Ý của nàng đã rất rõ ràng, bọn họ không cần phải ra mặt giúp Vân gia.
Phải biết nhìn thời thế, bảo vệ bản thân, đó mới là sự trung thành lớn nhất dành cho Vân gia.
Vân Dật dẫn đầu mở miệng, lớn tiếng nói: “Trung với Hoàng Thượng, bảo hộ hoàng thành!”
Vân gia quân liếc nhìn nhau, cùng hô lớn: “Trung với Hoàng Thượng, bảo hộ hoàng thành!”
Định Viễn tướng quân quỳ dưới đất, ngẩng đầu nhìn Vân gia quân, không thể nào tin vào mắt mình.
Sau khi hắn ta tiếp nhận Vân gia quân, lời hay lời xấu gì cũng đã nói hết, vừa đe dọa vừa dụ dỗ thủ, cả hình phạt cũng dùng tới nhưng những người này đều dầu muối không ăn.
Nữ nhi Vân gia chỉ ra mặt nói vài câu như vậy mà đã khiến cho đám người này thay đổi thái độ.
Sức ảnh hưởng của Vân gia đối với Vân gia quân thật sự là khiến người ta chấn động.
Hắn ta có thể tiếp nhận ba ngàn tướng sĩ này là do Hoàng Thượng tín nhiệm hắn ta, đây cũng là ưu thế của hắn ta trên quan trường.
Có ba ngàn binh này, hắn ta căn bản không cần cầu cạnh Cung Hi Vương, hẳn là Cung Hi Vương sẽ tới cầu hắn ta leo lên thuyền của mình...
Trong một khoảnh khắc, trong lòng Định Viễn tướng quân hiện lên vô số ý niệm.
Nhưng mà ——
Sở Dực lại lên tiếng ngay lúc này: “Từ giờ trở đi, Vân gia quân sẽ do bổn vương tiếp quản, Định Viễn tướng quân, lệnh bài ở đâu?”
Định Viễn tướng quân đột nhiên ngây người.
Lệnh bài điều động Vân gia quân nằm trong tay hắn ta còn chưa được một ngày đã phải đổi chủ rồi sao?
Mắt thấy ba ngàn người này đã nghe lời, chỉ cần hắn ta nỗ lực thêm một chút thì bọn họ sẽ biến thành Chu gia quân của hắn ta, sao hắn ta có thể giao rat...
Hắn ta cúi đầu: “Vi thần nhận hoàng mệnh tiếp nhận Vân gia quân, Vương gia...”
Lời còn chưa dứt thì hắn ta đã thấy cánh tay mình tê rần.
Thanh kiếm của Sở Dực đã nằm trên tay hắn ta, cánh ta đã rỉ máu.
Hắn ta biết nếu bản thân tiếp tục phản kháng thì Bình Tây Vương sẽ chặt đứt cánh tay này của hắn ta.
Lệnh bài lập tức rơi xuống đất.
Trình Tự nhặt lên trình cho Sở Dực.
“Cút!”
Sở Dực quát lạnh.
Định Viễn tướng quân đưa thủ hạ của mình sợ hãi rời đi.
Sâu trong mắt Vân Sơ là những cảm xúc vô cùng phức tạp.
Sau khi Vân gia xảy ra chuyện, nam nhân này đã không thèm che giấu mục đích của mình nữa sao?
Vân gia suy sụp nên hắn mới cướp Vân gia quân?
Ngay lúc nàng đang suy nghĩ thì Sở Dực đã cầm lệnh bài đi đến trước mặt nàng: “Ngươi là trưởng nữ Vân gia, ta giao lệnh bài của Vân gia quân cho người cất giữ.”
Vân Sơ vô cùng kinh ngạc.
Hắn biết lệnh bài này có ý nghĩa gì không?
“Ta tin Vân tướng quân sẽ không phản quốc, cũng sẽ không xảy ra chuyện, chắc chắn một ngày nào đó ông ấy sẽ mang theo một thân công huân hồi kinh.” Gương mặt Sở Dực lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhưng trong lời nói lại đầy vẻ ôn nhu: “Đến lúc đó, ngươi hãy tự tay đưa lệnh bài này cho phụ thân ngươi.”
Trái tim Vân Sơ bỗng nhiên trở nên mềm mại.
Từng loại cảm xúc giao hòa với nhau. Nam nhân trước mặt đột nhiên khom lưng, nhỏ giọng nói: “Hiện giờ Vân gia bị nhiều người chú ý, ngươi ra ngoài sẽ bị nhiều người theo dõi, đợi muộn một chút ta sẽ đích thân đưa hai hài tử tới ngõ Ngọc Lâm.”
Vân Sơ mím môi: “Đa tạ.”
“Vân tiểu thư nói tạ gì chứ, hẳn là ta phải cảm tạ ngươi.” Khóe môi Sở Dực gợi lên một độ cung: “Cảm tạ ngươi kiên nhẫn với đôi nhi nữ của ta như vậy.”
Vân Sơ im lặng.
Nàng cũng cảm tạ hắn đã cứu sống hai đứa nhỏ.
Cảm tạ hắn đã nuôi nấng hài tử tới tận bây giờ.
Nàng phát hiện bản thân không thể nào tính kế người nam nhân này nữa.
Tiễn người Vân gia đi rồi, Sở Dực giục ngựa đến hoàng cung.
Cao công công vào thông báo xong thì đưa hắn vào Ngự Thư Phòng, đã có vài người xuất hiện bên trong.
“Khốn khiếp!” Hoàng đế tức giận nhìn hắn chằm chằm: “Trong tay ngươi có tám ngàn tinh binh diệt phỉ còn chưa đủ sao, lại dám đi đoạt Vân gia quân, ai cho ngươi lá gan đó?”
Sở Dực lập tức quỳ xuống: “Vân gia đời đời đào tạo huấn luyện Vân gia quân, kỷ luật nghiêm ngặt, không hề phạm bất cứ sai lầm nào, anh dũng đẩy lui ác địch, thu phục thành trì, là đội quân hùng mạnh nhất của Đại Tấn ta. Hiện giờ Trụ Quốc đại tướng quân mất tích, Vân gia quân trở thành cá nằm trên thớt, như vậy chẳng khác nào khiến cho tướng sĩ biên cương thất vọng buồn lòng sao?”
Ba ngàn Vân gia quân là thân binh của Vân gia, là thân cây.
Bên ngoài thân cây kia còn có ba mươi ngàn tinh binh Vân gia, ba mươi ngàn tinh binh đó hiện đang trấn giữ Tây Cương, trấn giữ cánh cửa của Đại Tấn.
“Nhi thần làm vậy là để ổn định quân tâm, ổn định dân tâm, giữ gìn cho Đại Tấn ta ổn định và hoà bình lâu dài, xin phụ hoàng minh xét!”
Sở Dực lấy bội kiếm luôn đeo bên hông trình lên trên.
Khối lệnh bài kia có thể điều động Vân gia quân thì bảo kiếm này của hắn có thể khiến tám ngàn tinh binh diệt phỉ dưới trướng của hắn phục tùng vô điều kiện.
Cao công công trình tiếp nhận bảo kiếm trình lên trên.
Hoàng đế đột nhiên khựng lại, đây là bảo kiếm ông ta ban cho lão tam năm hắn tròn mười lăm tuổi, lúc lên đường theo Trụ Quốc đại tướng quân đến Tây Cương.
Lão tam trả lại bảo kiếm một là chứng minh bản thân không có ý đoạt quyền.
Hai là muốn nói cho mọi người biết hắn và Vân Tư Lân cùng lên chiến trường, sinh tử chi giao, hắn có lý do để ra mặt giúp đỡ Vân gia quân.
Hoàng đế cầm bảo kiếm, không mở miệng.
Cung Hi Vương đứng đầu hàng trầm mặc.
Định Viễn tướng quân cũng xem như là người của hắn ta, trong tình huống hắn ta chưa kịp tính toán gì thì phụ hoàng đã giao Vân gia quân cho Định Viễn tướng quân, hắn ta lập tức cảm nhận được niềm vui khi có một cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống.
Ai ngờ còn chưa gặm được miếng nào đã bị đệ đệ tốt Sở Dực này đoạt đi mất.
Định Viễn tướng quân là võ tướng Tam phẩm nhưng lại bị người ta cướp mất miếng ăn, thật đúng là tên phế vật.
“Hoàng Thượng, cho dù Bình Tây Vương có lý do gì thì cũng không nên cãi lại thánh mệnh!” Hữu Đô Ngự sử Phương đại nhân đứng ra, chắp tay nói: “Bình Tây Vương hai lần liên tiếp kháng chỉ không tuân, thỉnh Hoàng Thượng nghiêm trị!”
Ấu nữ của Phương đại nhân Phương Tâm Nghiên chính là Vương phi tương lai mà Ân tần chọn cho Sở Dực.
Tuy việc Sở Dực cự hôn có rất ít người biết nhưng Phương gia vẫn cảm thấy mất hết mặt mũi.
Cho dù hoàng đế đã đánh Sở Dực hai mươi bản tử nhưng Phương đại nhân vẫn cảm thấy hình phạt này quá nhẹ.
Hiện giờ Sở Dực lại phạm sai lầm, ông ta là Ngự sử, đương nhiên sẽ là người đầu tiên đứng ra công kích buộc tội.
“Phương đại nhân nói quá rồi.” Cung Hi Vương ra vẻ huynh trưởng tốt, ôn hòa mở miệng: “Tam đệ và Trụ Quốc đại tướng quân là sinh tử chi giao, Vân gia quân ít nhiều cũng sẽ cho tam đệ chút thể diện, để tam đệ tiếp quản Vân gia quân thì Vân gia quân mới không làm loạn.”
Sở Dực kéo kéo môi.
Lời này mặt ngoài là đang giải vây cho hắn nhưng bên trong lại chẳng khác nào đổ dầu vào lửa.
Vốn dĩ thái độ của hoàng đế đã hòa hoãn nhưng mấy lời này lại khiến ông ta dấy lên nghi ngờ, lạnh lùng nói: “Trẫm hạ chỉ cho Định Viễn tiếp quản Vân gia quân, ngươi lại xông ra ngăn cản, nói ngươi làm trái thánh lệnh cũng không quá, vậy cứ như lúc trước, phạt hai mươi trượng, ngươi có phục không!”
“Nhi thần cam nguyện lãnh phạt!”
Sở Dực đứng lên bước ra sân trước Ngự Thư Phòng, vén vạt áo, tự động nằm lên ghế dài.