Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 249:




Mấy hôm trước hắn vừa chịu hai mươi đại bản, bây giờ lại chịu thêm hai mươi cái, Ngự Lâm Quân hành hình sợ hắn không chịu nổi nên còn cố ý tạt nước.
Dù vậy thì lúc hành hình xong, hắn muốn đứng dậy cũng có chút gian nan.
“Dực nhi, con thật là...”
Ân tần cũng đã tới nơi, nhìn thấy nhi tử như vậy thì tức đến mức trào nước mắt.
“Con thu Vân gia quân vào dưới trướng, có biết sẽ làm bao nhiêu người kiêng kị không, dù con muốn vị trí kia thì cũng không nên bộc lộ dã tâm của mình rõ ràng như vậy...”
Sở Dực mở miệng: “Vết thương nhỏ mà thôi, mẫu phi chớ lo lắng.”
“Đến cung của ta, ta cho người bôi thuốc cho con.”
“Con còn có việc, đi trước.”
Sở Dực chắp tay hành lễ với Ân tần rồi cất bước đi ra ngoài.
Cơn đau lúc ban đầu qua đi, thân hình của hắn đã ổn định lại, đi vài bước đã quen với cơn đau này, từ tư thế đi đứng, thật nhìn không ra hắn vừa ăn hai mươi đại bản.
Gian nan trở lại vương phủ thì đã thấy hai đứa nhỏ đứng chờ ngoài cửa.
“Trình Tự thúc thúc nói hôm nay phụ vương sẽ đưa bọn con đến chỗ Vân di, có thật vậy không?”
Sở Dực gật đầu: “Chuẩn bị xe.”
Xe ngựa đã được chuẩn bị từ sớm, hạ nhân đưa hai đứa nhỏ lên xe.
Sở Dực đang muốn bước lên thì đột nhiên khựng lại một chút.
Lúc hồi phủ, hắn một mình một xe, có ngồi thế nào cũng không liên quan tới người khác.
Nhưng bây giờ...
Hắn không muốn phải xấu hổ trước mặt bọn nhỏ.
Vì thế, hắn lựa chọn đi bộ bên cạnh xe ngựa.
“Trường Sinh, muội có phát hiện tư thế đi đường của phụ vương có chút kỳ quái không?” Sở Hoằng Du trộm nhìn ra bên ngoài, kề tai muội muội nói nhỏ: “Trước kia phụ vương đi như lướt gió, bây giờ lại nhìn giống như con cua vậy, ha ha ha!”
Nó tự cho là bản thân đã nói rất nhỏ nhưng với người tập võ mà nói thì không nhỏ chút nào.
Sở Dực lập tức đen mặt.
Trình Tự yên lặng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tư thế đi đường của Vương gia kỳ quái sao, sao hắn không nhìn ra nhỉ?
“Phụ vương!” Sở Hoằng Du ló đầu nhỏ: “Có phải hoàng tổ phụ lại phạt trượng ngài không?”
Sở Dực: “...”
Rõ ràng như vậy sao?
Hắn đột nhiên không muốn tới ngõ Ngọc Lâm nữa.
Bị âu yếm nữ nhân biết bản thân bị đánh đòn, thật khó mà ngẩng mặt làm người.
“Không sao đâu phụ vương.” Tiểu gia hỏa ghé vào cửa sổ: “Lần trước con té ngã, m.ô.n.g dập xuống đất đau gần chết, mẫu thân thổi cho con một lúc là hết, đợi lát nữa cũng để mẫu thân thổi thổi cho phụ vương đi, hì hì!”
Sở Dực: “...”
“Sao mặt phụ vương lại đỏ lên rồi?”
Sở Dực: “...”
“Đúng rồi, phụ vương đã nói nam nữ thụ thụ bất thân, không thể cho mẫu thân thổi thổi, quá đáng tiếc.”
Sở Dực: “...”
Hắn thật không nhịn được mà: “Tiểu tử con nói thêm một chữ nào nữa thì ta sẽ cho con về nhà!”
Tiểu gia hỏa lập tức rụt đầu về.
Đi được nữa canh giờ thì xe ngựa cũng đã tới ngõ Ngọc Lâm, chậm rãi đi vào.
Vân Sơ quả thực là trông mòn con mắt.
Lúc nàng tới đây đã nghe đại ca nói Bình Tây Vương lại bị Hoàng Thượng đánh bản tử, lần này là vì chuyện của Vân gia quân.
Nàng còn tưởng nam nhân này hôm nay sẽ không đưa bọn nhỏ tới đây.
“Vân di, con tới rồi!” Sở Hoằng Du như viên pháo nhỏ bay vào n.g.ự.c Vân Sơ.
Sở Trường Sinh cũng theo sát phía sau.
Vân Sơ ôm ấp hai đứa nhỏ một hồi rồi mới đứng dậy, chậm rãi đi về phía Sở Dực.
“Lúc nãy ở quân doanh có vài câu không tiện nói, bây giờ bổ sung vậy.” Sở Dực nhìn nàng nói: “Chúc mừng Vân tiểu thư hòa ly.”
“Con biết hòa ly là gì!” Sở Hoằng Du chu miệng nhỏ: “Chính là rời khỏi trượng phu cũ, có thể tái giá đúng không, Vân di, ngài gả cho cha con luôn đi được không?”
Vân Sơ: “...”
Tiểu tử này nói hay nhỉ?
Đoàn người đi vào sân.
Hạ nhân dọn đồ ăn lên, một bàn toàn là mỹ thực, đa số đều là những món bọn nhỏ thích ăn, có một số món được chuẩn bị cho Sở Dực.
Sau khi bọn nhỏ ngồi vào chỗ, Vân Sơ mới để ý nam nhân trước mặt đang loay hoay tìm thế ngồi xuống.
“Chờ một lát.”
Nàng mở miệng ngăn cản hành động của Sở Dực.
Nàng đứng lên lấy đi tới gần nhuyễn tháp bên cạnh lấy một cái đệm, đặt lên ghế của Sở Dực: “Vương gia, ngồi đi.”
Sở Dực tỏ vẻ thản nhiên: “Đa tạ.”
Ngoài mặt hắn không bộc lộ một chút cảm xúc nhưng trong lòng cũng hơi xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy vui mừng.
Nàng có để ý tới hắn nên mới nhìn ra sự bất tiện của hắn.
Nhận thức này khiến khóe môi của hắn gợi lên một độ cong, cả người như được một vầng sáng nhu hòa bao bọc.
Bữa cơm này mau chóng kết thúc.
Hai cái tiểu gia hỏa nhớ thương đám mèo con thỏ con, bèn nắm tay nhau đi cho đám động vật nhỏ kia ăn.
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người Vân Sơ cùng Sở Dực.
Hạ nhân tự giác dọn thức ăn xuống, mang trà nước điểm tâm lên cho hai người bọn họ.
Trình Tự nhìn Thính Tuyết đứng sau lưng Vân Sơ, ho khan nói: “Thính Tuyết tỷ tỷ, Trịnh ma ma có một số việc liên quan tới tiểu chủ tử nhờ ta chuyển lời cho ngươi.”
Thính Tuyết nhíu mày rời khỏi phòng khách, cúi đầu mở miệng nói: “Trình đại nhân hẳn là lớn tuổi hơn nô tỳ, nô tỳ không nhận nổi tiếng Thính Tuyết tỷ tỷ này đâu.”
“Chỉ là một cách xưng hô mà thôi, không cần so đo.” Trình Tự gãi gãi đầu: “Ta là thủ hạ của Vương gia, ngươi là người bên cạnh Tạ phu... Vân tiểu thư, thân phận của hai ta giống nhau, Thính Tuyết tỷ tỷ không cần xưng nô tỳ trước mặt ta.”
Thính Tuyết nghĩ thầm, giống nhau sao?
Thủ hạ của Vương gia là người có quan chức phẩm cấp, nàng ấy chỉ là nô tỳ bán thân, thân phận kém xa.
Nàng ấy mở miệng: “Trình đại nhân, Trịnh ma ma muốn dặn dò chuyện gì?”
“Cũng không phải là chuyện gì lớn...”
Trình Tự quay đầu nhìn về phía phòng khách.
Chỉ là hắn đột nhiên cảm thấy hắn và Thính Tuyết đứng đó thật thừa thãi.
Lúc chỉ còn lại Vương gia cùng Vân tiểu thư, phong cảnh mới trở nên hoàn hảo.
Vương gia nhà bọn họ hành động quá mức thận trọng lề mề, nếu là không có hắn thì không biết tới ngày tháng năm nào vương phủ mới có nữ chủ nhân.
Hắn thật không hổ là đệ nhất thị vệ bên cạnh Vương gia.
Phòng khách yên tĩnh.
Vân Sơ uống ngụm trà, cụp mắt nói: “Chuyện của Vân gia quân đã gây phiền toái cho Vương gia rồi.”
“Không phiền toái.” Sở Dực mở miệng nói: “Thế lực trên triều đình muốn dẫm bẹp người Vân gia chính là người của tiền Thái Tử, đích tử thân sinh của đương kim Thái Hậu, Thái Hậu ở nơi tối tăm ngo ngoe rục rịch, vì ngăn chặn quyền thế của Thái Hậu, phụ hoàng sẽ không để Vân gia xảy ra chuyện, ngươi... không cần quá lo lắng.”
“Đa tạ Vương gia trấn an.” Vân Sơ ngẩng đầu: “Ta muốn hỏi Vương gia một chút, hiện giờ Vân gia rơi vào hoàn cảnh này, cha ta mất tích, bị cả ngàn người chỉ trỏ, binh quyền bị thu hồi... Tại sao Vương gia còn cho phép hai đứa nhỏ thân cận với ta?”
“Không liên quan tới Vân gia.” Trong đáy mắt đen nhánh của Sở Dực là gương mặt của nàng: “Là vì ngươi.”
Tim Vân Sơ đập thình thịch.
Trái tim đã bị nàng phong kín dường như đang phá tan bức tường cứng rắn để nhảy ra ngoài.
“Có lẽ ngươi đã quên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Ánh mắt của Sở Dực trở nên xa xăm: “Năm nào Vân gia cũng tổ chức tiệc xuân, năm ta mười một tuổi đã đến buổi tiệc đó của Vân gia, cũng không phải là vì Vân gia mời ta mà là vì sáng hôm đó ta đã nhìn thấy những thứ tăm tối nhất trong thâm cung, ta không nhịn nổi muốn thoát khỏi lồng giam kia...”
Hắn tận mắt nhìn thấy Thái Hậu g.i.ế.c mười cung tì, lấy m.á.u đầu tim của bọn họ đút cho huyết mạch duy nhất còn sót lại của tiền Thái Tử, cũng là tôn tử ruột thịt duy nhất của Thái Hậu, Trang Thân Vương Sở Thụy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.