Vân Sơ cho xe ngựa dạo phố vài vòng rồi mới về Tạ phủ.
Ngoài vành mắt hơi ửng đỏ thì không có ai nhận ra nàng vừa khóc một trận to.
Vừa trở về sân viện thì Thính Phong đã báo cáo: “Phu nhân, sau khi ngài về phủ Tướng quân thì đại tiểu thư đã lặng lẽ tìm tới căn miếu nát đó, cho Hạ ma ma rất nhiều đồ vật...”
Phu nhân xem đại tiểu thư như hài tử thân sinh, nàng ấy không rõ vì sao đại tiểu thư lại đối xử tốt với một hạ nhân đã vu oan phu nhân như thế...
Vân Sơ ngồi trên giường, mở miệng nói: “Gọi Phinh tỷ nhi tới đây một chuyến.”
Sau khi Tạ Phinh tiếp nhận những việc vặt trong nhà thì trở nên rất bận rộn, không phải là xem sổ sách thì là gọi bà tử ở ngoại viện tới dặn dò.
Đang lúc bận rộn thì Thính Tuyết tới mời nàng ta tới chỗ mẫu thân.
Bình thường đều là nàng ta chủ động đi tìm mẫu thân, mẫu thân chưa bao giờ bảo nha hoàn tới gọi nàng ta qua đó.
Tạ Phinh buông sổ sách, trong lòng có chút lo sợ.
Hay là mẫu thân biết chuyện nàng ta tặng lễ vật cho Hạ thị nên tìm nàng ta hỏi chuyện?
Sớm biết như thế thì nàng ta đã không nhất thời mềm lòng đi tìm Hạ thị, phải giải thích chuyện này với mẫu thân thế nào đây?
Cả đoạn đường, trong đầu Tạ Phinh đầy những suy tư.
Bước vào Sanh Cư lại thấy Vân Sơ tươi cười nhìn nàng ta: “Phinh tỷ nhi, ngồi đi.”
Tạ Phinh ngồi xuống uống ngụm trà.
“Ngày mai là tiệc ngắm hoa của trưởng công chúa, con có rảnh thì đi cùng ta?” Vân Sơ lại cười nói: “Nếu không muốn đi thì cũng không sao.”
Tạ Phinh thật không thể tin được, đè nén sự phấn khích rồi nói: “Trưởng công chúa mời mẫu thân?”
Vân Sơ lắc đầu: “Trưởng công chúa mời Vân gia, ngoại bà của con bảo ta đi cùng, nếu con muốn đi thì thêm một người cũng chẳng sao, vừa lúc mở rộng tầm mắt.”
Tạ Phinh dùng sức gật đầu: “Con đi.”
Phụ thân nàng ta là quan Ngũ phẩm, bình thường nàng ta chỉ có thể tiếp xúc với nữ quyến của quan Ngũ phẩm Lục phẩm, mà người tới dự tiệc ngắm hoa của trưởng công đều là nội quyến của quan từ Tam phẩm trở lên.
Nàng ta đi theo mẫu thân, chắc chắn có thể quen biết được nhiều phu nhân ở chốn nhà cao cửa rộng.
Nếu nàng ta tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết đâu lại được mấy phu nhân đó nhìn trúng, chọn nàng ta làm nhi tức...
Nghĩ đến đây, Tạ Phinh gấp chờ không nổi, nàng ta đứng lên: “Mẫu thân, con về chuẩn bị trước.”
Nhìn bóng dáng nàng ta, Vân Sơ nở một nụ cười nhạt.
Đời trước Vân gia làm tiệc xuân, Tạ Phinh lần đầu tiên trông thấy tứ hoàng tử, vừa gặp đã thương.
Nữ nhi quan Ngũ phẩm và đương kim tứ hoàng tử hoàn toàn không có khả năng tới với nhau, cho dù làm trắc phi thì cũng không đủ tư cách, vì thế, Tạ Phinh đã nghĩ ra một chiêu độc ác, tìm cơ hội bỏ thuốc tứ hoàng tử, ý đồ đem gạo nấu thành cơm... Là nàng vô tình phát hiện âm mưu của Tạ Phinh mới có thể ngăn cản trò khôi hài đó xảy ra.
Sau sự kiện đó không lâu, tứ hoàng tử lại xảy ra chuyện...
Nàng đã tìm cho Tạ Phinh một người gia thế trong sạch.
Tuy đối phương chỉ là quan Thất phẩm nhưng đường đường chính trực, tương lai rất đáng mong chờ, nhưng Tạ Phinh lại chướng mắt, trước ngày hôn sự được định ra, Tạ Phinh lấy cớ tiến cung thỉnh an bà cô để gặp mặt Hoàng Thượng, sau đó... đã trở thành tân nhân bên cạnh Hoàng Thượng...
Bà cô kia chính là cô cô ruột của Vân Sơ, vào cung trong cuộc tuyển tú, là một trong tứ phi, đã sinh bát hoàng tử cho Hoàng Thượng.
Tạ Phinh đã dẫm lên cô cô của nàng để trở thành sủng phi của Hoàng Thượng.
Đời trước, cô cô thua trên tay Tạ Phinh, phải chịu bao nhiêu nỗi đau vô nhân tính...
Nghĩ đến chuyện đời trước, Vân Sơ lại trở nên buồn bã.
Lần này nàng sẽ không để Tạ Phinh có cơ hội vào cung, sẽ không khiến cô cô bị Tạ Phinh ức hiếp...
Không phải Tạ Phinh thích tứ hoàng tử sao, vậy để nàng ta làm tứ hoàng phi, thân phận tứ hoàng phi này vinh quang bao nhiêu thì cũng ngắn ngủi bấy nhiêu...
Một đêm lặng yên không một tiếng động.
Trời vừa sáng, Vân Sơ rửa mặt chải đầu bước ra thì đã thấy Tạ Thế An đang chờ thỉnh an.
“Sắp tới kỳ viện thí rồi, thời gian này không cần tới đây thỉnh an.” Vân Sơ ôn hòa mở miệng: “Chăm chỉ đọc sách, nắm chắc cơ hội khiến Tạ gia vẻ vang.”
Tạ Thế An chắp tay nói: “Thỉnh an là một trong hiếu đạo, lễ không thể bỏ, mẫu thân yên tâm, con rất chắc chắn về kỳ viện thí này, đỗ tú tài không phải chuyện gì khó.”
Vân Sơ biết hắn ta không phải nói mạnh miệng.
Hắn ta không chỉ đỗ tú tài mà còn giành được ngôi đầu bảng, kỳ thi hương năm sau cũng đoạt Giải Nguyên, kỳ thi hội hai năm tới cũng giành được hạng nhất, trở thành Hội Nguyên, cho tới kỳ thi đình, hắn ta được Thánh Thượng khâm điểm thành Trạng Nguyên.
Hắn ta là người duy nhất của triều này trúng liền tam nguyên, trở thành Trạng Nguyên, cũng là Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất...
Tạ Thế An vào Nội Các, Tạ Phinh thành sủng phi, Tạ Thế Duy vào quân doanh, tương lai Tạ gia quả là tiền đồ vô lượng...
Sau khi Tạ Thế An rời đi thì người của hậu trạch cũng tới thỉnh an.
Vân Sơ quan sát Tạ Phinh, nhàn nhạt mở miệng: “Trở về đổi y phục đi, Thính Sương, ngươi đi trang điểm cho nó.”
Tạ Phinh có chút không biết làm sao: “Mẫu thân, con, y phục này của con có vấn đề gì sao?”
“Đại tiểu thư, y phục này của ngài quá mức diễm lệ.” Thính Vũ nhẹ giọng nói, nàng ta ở phủ Tướng quân nhiều năm như vậy, tất nhiên cũng hiểu mấy chuyện này, mở miệng nói: “Trưởng công chúa bày tiệc ngắm hoa, đại ý là để ngắm hoa, mà không phải chứ không phải để khuê tú thiên kim khoe sắc...”
Vân Sơ mở miệng: “Phinh tỷ nhi lần đầu tiên theo ta tham gia yến hội, không hiểu mấy chuyện này cũng là bình thường, về thay y phục rồi trở lại đây.”
Thính Sương theo Tạ Phinh về sân viện của nàng ta, chọn một bộ váy màu hồng nhạt cho Tạ Phinh, chải một kiểu tóc đơn giản, chỉ cắm một bộ trâm ngọc, đeo một đôi khuyên tai trân châu.
Tạ Phinh nhấp môi: “Có phải nhạt nhòa quá không?”
Thính Sương khoanh tay nói: “Phu nhân lấy danh nghĩa Vân gia tới phủ trưởng công chúa, phải khiêm tốn một chút, trang điểm thế này mới phù hợp.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
2. Từng Bước Trộm Tâm
3. Hồng Bài Thái Giám
4. Sao Hôm Nam Tây Tạng
=====================================
Tạ Phinh có chút không vui.