Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 254:




“Vương gia có thể bắt đầu từ hai vị tiểu chủ tử.” Trình Tự thao thao bất tuyệt: “Đều nói mẫu tử liên tâm, khi Vân tiểu thư còn chưa biết chuyện đêm đó cũng đã đào tim đào phổi với hai hài tử, hiện giờ mẫu tử đoàn tụ, Vân tiểu thư chắc chắn rất mong có thể ngày đêm ở bên cạnh hài tử, Vương gia lấy danh nghĩa hài tử cầu hôn, ta nghĩ Vân tiểu thư sẽ lập tức gật đầu đáp ứng.”
Sở Dực nhíu mày.
Là vậy sao? Sao cứ thấy không đúng ở đâu đó.
Sở Dực một đêm không ngủ nhưng tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn, hắn tới viện của bọn nhỏ chờ khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng chờ được bọn nó thức dậy.
Trịnh ma ma còn đang mặc xiêm y cho Sở Trường Sinh, Sở Hoằng Du đã mặc xong y phục chạy ra ngoài, mang theo thư đồng chuẩn bị đến Quốc Tử Giám đọc sách.
“Hôm nay không cần đi học.” Sở Dực mở miệng: “Vi phụ đưa các con tới một nơi.”
Sở Hoằng Du lắc đầu: “Vương tiên sinh nói căn bản của con quá kém, bảo con phải tới đọc sách sớm hơn nửa canh giờ.”
“Cũng phải.” Sở Dực nói: “Vậy ta đưa Trường Sinh đến Ngọc Lâm.”
Ngõ Ngọc Lâm chính là nơi viện tử của Vân Sơ tọa lạc.
Vừa nghe thấy ba chữ này, Sở Hoằng Du nào còn giữ bình tĩnh được nữa, kinh hỉ nói: “Không phải đến tối mới qua đó sao, sao hôm nay lại đi lúc sáng sớm rồi?”
“Sinh thần của hoàng nãi nãi sắp tới, đến lúc đó sẽ phải ở trong cung vài ngày, khó mà tới ngõ Ngọc Lâm.” Sở Dực mở miệng: “Mấy ngày nay huynh muội hai con cứ ở bên đó đi, không cần về vương phủ.”
“Phụ vương? Ngài thật là phụ vương sao?” Sở Hoằng Du vui sướng bò lên đùi Sở Dực: “Từ khi nào mà phụ vương tốt bụng với bọn con như vậy, con thật sự rất vui!”
Hài tử ăn mặc chỉnh tề xong, còn thu dọn thêm một ít y phục và đồ dùng tắm rửa hằng ngày, chỉ đưa theo một thị vệ là A Mao đi tới ngõ Ngọc Lâm.
Vân Sơ không có việc gì cần làm nên quyết định thức muộn hơn một chút.
Vừa mới rửa mặt bước ra khỏi phòng đã nhìn thấy hai tiểu gia hỏa đang bình bịch chạy tới nhào vào n.g.ự.c nàng.
Thính Tuyết nói: “Vương gia đã đưa tiểu thế tử và tiểu quận chúa tới được nửa canh giờ, sợ quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi nên không cho nô tỳ thông báo.”
“Nương!”
“Mẫu thân!”
Hai đứa nhỏ lặng lẽ ở thì thầm bên tai nàng tiếng gọi thân thương nhất.
Vân Sơ tươi cười dịu dàng, nàng nhìn đôi nhi nữ trước mặt, mở miệng nói: “Từ hôm nay trở đi, các con cũng có thể gọi ta như vậy trước mặt phụ vương các con.”
Sở Hoằng Du quay đầu nhìn nam nhân đứng phía sau.
Sở Dực gật đầu.
“Oa, quá tuyệt vời!” Sở Hoằng Du nhảy cẫng lên: “Phụ vương thật là phụ vương tốt nhất trên đời, con tuyên bố, phụ vương trở thành người thứ tư mà con thích nhất!”
Sở Dực thực vừa lòng.
Trước kia tiểu tử này cứ nói chán ghét hắn nhất, hiện giờ lại biến thành người nó thích, tuy rằng chỉ đứng thứ tư nhưng hắn đã vô cùng thỏa mãn.
Vân Sơ hỏi: “Vậy người đứng thứ nhất, thứ hai, thứ ba là ai?”
“Con nói nhưng nương không được giận đâu.” Sở Hoằng Du vuốt cằm nói: “Con và muội muội cùng nhau lớn lên, con thích muội muội nhất, thứ hai là mẫu thân...”
Vân Sơ xoa đầu thằng bé: “Đứa nhỏ ngốc, sao nương có thể giận được chứ, con và Trường Sinh đều đặt nhau lên vị trí đầu tiên, đây là điều khiến ta và phụ vương các con cảm thấy được an ủi.”
Sở Hoằng Du nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: “Người thứ ba là hoàng nãi nãi, sắp tới sinh thần của hoàng nãi nãi rồi, con phải chuẩn bị một phần thọ lễ cho hoàng nãi nãi.”
Vân Sơ biết, hoàng nãi nãi chính là Ân tần, hoàng tổ mẫu mới là Hoàng Hậu.
Có thể khiến tiểu gia hỏa đặt ở vị trí thứ ba, chứng tỏ ngày thường Ân tần rất quan tâm tới hai đứa nhỏ, người đối xử tốt với hài tử, nàng đều khắc ghi trong lòng.
Sở Dực nhìn ba mẫu tử bọn họ, cánh môi sung sướng cong thành một độ cung.
Ý trung nhân hắn chôn tận đáy lòng lại là mẫu thân thân sinh của hài tử hắn...
Ý trung nhân, chính là người trước mặt.
Người trước mặt lại là người trong lòng.
Thì ra cuộc đời lại có thể viên mãn như vậy. Hắn mở miệng nói: “Mấy ngày này phải quấy rầy Vân tiểu thư...”
Vân Sơ đứng lên cười nói: “Sao có thể nói là quấy rầy, vốn là ta...”
“Là chuyện khác.” Sở Dực chỉ về phía tường đông: “Ta đã mua lại viện tử bên kia, ta tính toán làm một cánh cửa giữa bức tường ngăn cách này, sau này bọn nhỏ ở đây hay ở bên đó cũng sẽ tiện hơn.”
Vân Sơ kinh ngạc.
Sau khi nàng mua lại viện tử này đã hỏi thăm tình huống của hàng xóm cách vách, viện tử ở mé tường đông là một nhà quan Tứ phẩm, người ta đã ở đó ít nhất bốn năm chục năm.
Hắn nói mua là mua?
Người ta đồng ý bán sao?
Thôi được rồi, hắn là Vương gia, ngoài hoàng cung ra thì có thứ gì mà không mua được.
“Phụ vương, sau này nhà ta dọn tới viện tử bên cạnh sao?” Mắt Sở Hoằng Du sáng lấp lánh: “Trịnh ma ma và Trình tổng quản cũng sẽ tới đó ở sao?”
Sở Dực gật đầu: “Đương nhiên, sau này viện tử đó chính là phủ Bình Tây Vương.”
“Thật tốt quá!” Sở Hoằng Du vô cùng hưng phấn: “Trường Sinh, muội nghe thấy không, sau này mỗi ngày đều được ở bên cạnh mẫu thân rồi, phụ vương sẽ không phản đối nữa, thật tốt, thật sự là quá tốt!”
Tiểu cô nương mím môi cười.
Hai đứa nhỏ vui vẻ, Vân Sơ cũng vui lây.
Sở Dực ở lại đó hơn một canh giờ, thật sự không tìm được lý do kéo dài nữa mới đứng dậy rời đi.
Vân Sơ bảo Du ca nhi đọc xong bài học hôm trước, sau đó cùng đôi nhi nữ chuẩn bị thọ lễ cho Ân tần.
Nữ nhân có thân phận như Ân tần đương nhiên là không thiếu thứ gì, Vân Sơ đã thảo luận với Sở Hoằng Du, nhất trí đích thân làm đào chúc thọ cho Ân tần.
Cách sinh thần của Ân tần còn ba ngày, ngày đầu tiên sẽ theo trù nương học cách vo bột, hấp bánh, ngày hôm sau sẽ học nắn đào chúc thọ, ngày thứ ba sẽ chính thức bắt tay vào làm, có vẻ đã ra hình ra dạng.
Sở Hoằng Du cầm đào mừng thọ tự tay nắn vào lồng hấp: “Nương, nương xem đi, đào thọ con làm thật là đẹp mắt.”
Sở Trường Sinh giơ quả đào của mình lên, cũng muốn khoe với Vân Sơ.
Vân Sơ ngợi khen: “Đều rất đẹp, hoàng nãi nãi nhìn thấy thọ lễ này, chắc chắn sẽ rất vui.”
Chỉ chốc lát sau, đào mừng thọ đã chưng xong, lúc nắn bánh đã nắn rất nhiều, trong lồng hấp tràn ngập đào thọ lớn lớn bé bé.
Nàng lấy một quả đào thọ nho nhỏ, thổi thổi rồi đưa tới bên miệng Sở Trường Sinh: “Nếm thử xem, hương vị thế nào?”
Tiểu cô nương cắn một ngụm, hai mắt lập tức tỏa sáng, dùng sức gật đầu.
Vân Sơ nói: “Con gật đầu là có ý gì, là ngon hay không ngon?”
“Ngon, ăn ngon!” Sở Trường Sinh mở miệng nói chuyện: “Nương, muốn, còn muốn ăn.”
Vân Sơ dùng sức thổi vài cái rồi đút đào thọ vào miệng tiểu cô nương.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng dậm chân của Sở Hoằng Du: “Bỏng chết, con bỏng c.h.ế.t rồi.”
“Đứa nhỏ này, gấp cái gì.” Vân Sơ lấy một chiếc bánh, thổi nguội rồi mới đưa cho thằng bé.
Cùng lúc đó, nàng cũng nếm thử một cái.
Không thể không khen một câu, học ba ngày đã ra được thành phẩm có hương vị và hình dáng không tệ, thọ lễ của hai đứa nhỏ thật là đủ mười phần thành ý.
Ba ngày này, Vân Sơ ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh bọn nhỏ, cảm nhận được niềm hạnh phúc vui sướng xưa nay chưa từng có.
Thật nhanh đã đến buổi sáng ngày thứ tư, trời còn chưa sáng, hai đứa nhỏ đã bị nàng kéo rời giường.
Sở Hoằng Du không chịu mở to mắt.
Tiểu cô nương ôm chăn không chịu buông tay.
Vân Sơ lại nuông chiều bọn nó.
Nàng bảo hạ nhân nhẹ nhàng rửa mặt chải đầu mặc xiêm y cho bọn nhỏ rồi ôm bọn nó ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.