Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 255:




Xe ngựa của Vương phủ đã chờ ở cổng lớn, Trịnh ma ma hành lễ với Vân Sơ: “Ba ngày này vất vả Vân tiểu thư.”
Sinh hoạt của bọn nhỏ đều do Trịnh ma ma lo liệu, Vân Sơ thực lòng tôn kính Trịnh ma ma, ôn hòa cười nói: “Sao lại vất vả được chứ, trời còn chưa sáng, đi đường chú ý một chút.”
Trịnh ma ma gật đầu đáp lại.
Lúc trước thấy Vân tiểu thư và hai tiểu chủ tử thân cận, trong lòng bà ấy cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng lại nghĩ Vân tiểu thư là phụ nhân Tạ gia, dù có thế nào cũng không xảy ra chuyện gì được.
Hiện giờ, Vân tiểu thư rời khỏi Tạ gia, quả phụ cũng được, hòa ly cũng tốt, tóm lại là có thể tái giá.
Thái độ của hai tiểu chủ tử không quan trọng, quan trọng là Vương gia, ngài ấy lại dung túng cho hai tiểu chủ tử ở đây tận ba ngày.
Xem ra, vương phủ sẽ mau chóng có nữ chủ nhân mới.
Trịnh ma ma đưa hai đứa nhỏ tiến cung, chờ xe ngựa biến mất ở đầu ngõ, Vân Sơ mới xoay người trở về.
Trong ba ngày nay, mọi chuyện đều bị nàng gác sang một bên không ngó tới. .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||
Bọn nhỏ vừa đi, nàng lập tức cho người ở nội viện và ngoại viện tới báo cáo công việc.
Nàng mới chuyển đến nơi này, hạ nhân cũng chỉ có vài người thân cận, phải mua thêm một ít người, một số việc vặt còn chưa có quy củ, nàng cần phải ra mặt chấn chỉnh cửa ải này.
Xử lý xong nội viện thì lại tới ngoại viện.
Trần Đức Phúc cầm theo một chồng sổ sách lớn, một là sổ sách hàng tháng của thôn trang suối nước nóng, cần nàng đích thân xem qua, hai là đánh giá các khoản dự chi cho cô nhi viện, ba là chuyện đóng tàu thiếu một chút kinh phí
Trong kho của Vân Sơ còn dư hơn một trăm ngàn lượng bạc, lợi nhuận của thôn trang cũng thu vào cuồn cuộn, nghe có vẻ rất giàu có.
Nhưng chuyện đóng thuyền này, ban đầu bỏ năm mươi ngàn lượng cũng chỉ làm được một nửa, nàng lại đưa thêm năm mươi ngàn lượng, hy vọng đầu xuân sang năm thuyền lớn đi xa, có thể giúp nàng mau chóng thu hồi vốn.
“Tiểu thư, còn một chuyện.” Trần Đức Phúc thu sổ sách, ngẩng đầu nói: “Đinh Nhất Nguyên đã bị thế tử Bình Tân hầu mới tới phủ Bình Tân hầu.”
Vân Sơ không khỏi cười: “Trùng hợp như vậy sao.”
Phủ Bình Tân hầu thường xuyên bị dân chúng bàn tán, đời trước phủ Bình Tân hầu thi thoảng lại gây ra một số chuyện xấu mặt, khiến người ta nói say sưa.
Nếu Đinh Nhất Nguyên đến phủ khác, có khi nàng còn phải vắt hết óc suy nghĩ đời trước đã xảy ra chuyện gì, đến phủ Bình Tân hầu rồi, có một số việc không cần nghĩ cũng sẽ hiện ra trước mắt.
Nàng dùng tay trái viết một phong thư, bảo Trần Đức Phúc qua vài trung gian đưa tới tay Đinh Nhất Nguyên.
Đang bận rộn thì Thu Đồng từ bên ngoài vào thông báo: “Tiểu thư, Vân quản gia phụng mệnh tới mời tiểu thư về Vân gia một chuyến.”
Vân Sơ thay đổi thân xiêm y rồi trở về Vân gia.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy đám đường huynh dòng bên cũng ở đó, đám người Vân Nhuận và Vân Dật cũng có mặt.
“Sơ nhi, con tới rồi.” Lâm thị lôi kéo Vân Sơ ngồi xuống: “Ba ngày này bận rộn gì vậy, chẳng thấy bóng dáng con đâu.”
Vân Sơ qua loa lấy lệ: “Mấy vị đường huynh tới đây là có gì chuyện quan trọng sao?”
Vân Dật thở dài: “Sáng nay ba người bọn ta thượng triều, không hiểu vì sao lại bị chỉ trích.”
“Chuyện trong dự kiến.” Vân lão tướng quân mở miệng: “Lấy bất biến ứng vạn biến là được.”
Chỉ là đám người kia âm thầm dùng đám tiểu bối còn chưa nứt mắt của dòng bên Vân gia thử phản ứng của hoàng đế mà thôi.
Vân Nhuận nhíu mày: “Nhưng đã có lần một thì sẽ có lần hai, lúc đầu là ba người bọn Vân Dật, sau này sẽ tới tất cả những người Vân gia, nếu là chúng ta không ra tay, đến lúc đó ai cũng có thể dẫm lên đầu người Vân gia.”
Vân Sơ nhìn Vân Nhuận.
Thật ra đường huynh này cũng có chút mưu lược, nếu không phải nàng biết được quỹ đạo của đời trước, nàng chắc chắn sẽ ủng hộ hành động của đường huynh. Đời trước, sau khi Vân gia xảy ra chuyện, đại ca Vân Trạch và Vân Nhuận đi khắp nơi khơi thông quan hệ, đại ca nhanh chóng chịu liên lụy, bị điều đến thành trì khác, Vân Nhuận trở thành người có tiếng nói nhất trong đám người đồng lứa ở Vân gia.
Sau đó đại tẩu sinh non.
Vân gia lại càng loạn hơn.
Thật lâu sau đó, cha nàng mang theo thủ cấp của quốc vương Nam Việt về kinh, bá tánh toàn thành ra đón chào, mặt rồng đại duyệt, lễ vật ban thưởng cuồn cuộn chảy vào Vân gia.
Vân gia gần như đã đứng trên đỉnh núi.
Đám người giở trò khi trước cũng tự nhiên biến mất.
Cha nàng cũng không truy cứu, mọi chuyện cứ qua đi như vậy.
Hiện giờ sống lại một đời, nàng đương nhiên phải lôi kẻ đã hại đại tẩu sinh non ra ngoài ánh sáng.
“Vân Sơ.” Vân Nhuận nhìn về phía Vân Sơ mở miệng nói: “Ta nghe Vân Dật nói Bình Tây Vương đưa lệnh bài của Vân gia quân cho ngươi, có chuyện gì sao?”
Lâm thị nhíu mày.
Lúc Vân Nhuận vào cửa đã cho người đi mời Sơ nhi tới nghị sự, bà ấy còn cho rằng đám người dòng bên coi trọng ý kiến của Sơ nhi, không ngờ là vì tấm lệnh bài kia.
“Đúng là có chuyện như vậy.” Vân Sơ trả lời: “Vân Nhuận đường huynh hỏi chuyện này làm gì?”
“Nếu như vậy thì có thể thấy giao tình giữa ngươi và Bình Tây Vương không cạn.” Vân Nhuận tiếp tục nói: “Ngươi có thể nhờ Bình Tây Vương ra mặt phục chức cho ba người Vân Dật không?”
Lão tướng quân lạnh lùng nói: “Không cần thiết.”
Vân gia bọn họ không cần cầu ai.
Càng không thể để đích trưởng nữ Vân gia ra mặt đi cầu xin kẻ khác.
“Ta biết lão tướng quân cố kỵ, nhưng ta không thể nào lấy tĩnh chế động.” Vân Nhuận mở miệng: “Ta thử ra mặt xem có thể khơi thông một chút quan hệ không.”
Hắn ta gật đầu chào Vân lão tướng quân rồi xoay người rời khỏi Vân gia.
Đám người Vân Dật thở dài rồi cũng rời đi.
“Sơ nhi, muội cảm thấy Vân Nhuận có vấn đề không?” Vân Trạch mở miệng hỏi.
Vân Sơ lắc đầu: “Tạm thời chưa nhìn ra.”
Vân gia còn chưa rơi vào tình cảnh xấu nhất, tính ác bên trong còn chưa lộ ra, hiện tại nói mấy lời này vẫn còn quá sớm.
“Ta nói này Vân Trạch, trong khoảng thời gian này con lo mà nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ cha con lập công hồi triều, con sẽ không nhàn nhã như vậy nữa đâu.” Vân lão tướng quân đỡ tay hạ nhân gian nan đứng dậy: “Vân Nhuận thích lăn lộn thì cứ để nó lăn lộn đi.”
Vân Trạch dở khóc dở cười: “Tổ phụ, con thấy ngài mới cần nghỉ ngơi đó, lần nghị sự tiếp theo con sẽ không cho người đến mời lão nhân gia ngài nữa.”
Giấc mộng của Sơ nhi đã nói thê tử của hắn sẽ sinh non vì nội đấu ở Vân gia, nếu hắn thật sự buông tay mặc kệ, ủy quyền tất cả, chẳng phải sẽ để cho tiểu nhân lợi dụng sơ hở sao?
Hắn đã biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nếu còn lặp lại chuyện đó thì thật là uổng làm chồng, uổng làm cha!
Vân Sơ ở lại dùng cơm với Lâm thị rồi mới tiếp tục bận rộn công việc của mình.
Nàng đã bảo Trần Đức Phúc trả tiền công cao để mời thợ tu sửa cô nhi viện, đại khái một tháng là có thể làm xong, phải nhân thời gian này đi dán thông báo khắp nơi.
Để mọi người biết được nếu gặp hài tử bị vứt bỏ thì phải đưa đến đâu.
Một số cô nhi mất cha mất nương cũng có thể tự tìm tới cô nhi viện.
Vân Sơ cho người vẽ một bức tranh, đó chính là hình ảnh của cô nhi viện trong tương lai, trời xanh mây trắng, phòng ốc chỉnh tề, hài tử tự do khỏe mạnh vui đùa.
Nàng dựng một túp lều ở thành tây, dán bức tranh kia phía sau, nàng ở đó tọa trấn, ngồi trước một cái bàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.