Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 257:




Chỉ là khi trước nàng ta bò lên giường đại nhân, nương nàng ta đã tìm tới Tạ phủ mắng nàng ta m.á.u chó đầy đầu, còn nói sau này không có nữ nhi là nàng ta, từ đó về sau nàng ta cũng cắt đứt liên hệ với người nhà.
Bây giờ nàng ta khổ thế này, cha nương chắc chắn sẽ không làm ngơ.
Vân gia đối đãi với hạ nhân vô cùng tốt, đừng chỉ thấy bọn họ là hạ nhân, nghe nói, cha nương nàng ta còn mua cho ca ca nàng ta một tòa nhà lớn ở bên ngoài.
Thính Vũ nhờ Giang di nương trông chừng hài tử, sửa soạn một chút rồi tới Vân gia. Tới cửa Vân gia, vừa gõ cửa thì đã trông thấy Lý thẩm đã nhìn nàng ta lớn lên từ nhỏ, nàng ta lập tức chào hỏi: “Lý thẩm, không biết nương ta có ở nhà không?”
“Ái chà, đây không phải Vũ di nương nhà cô gia sao?” Lý thẩm mỉa mai nói: “Tạ gia không phải đã muốn phân rõ giới hạn với Vân gia sao, Vũ di nương tới Vân gia làm cái gì?”
Hạ nhân của Vân gia đa số đã ở Vân gia hầu hạ mấy thế hệ, trung thành với chủ gia, do đó rất coi thường loại người như Thính Vũ.
Thính Vũ coi như không nghe thấy lời mỉa mai: “Phiền Lý thẩm gọi nương ta... A!!!”
Nàng ta còn chưa nói xong thì đã bị một chậu nước hắt thẳng vô mặt.
“Leng keng”, chậu nước bị ném xuống đất, một phụ nhân đứng ngay cửa xoa hông, nổi giận mắng: “Năm năm trước ta đã nói, đời này ta chưa từng sinh ra một nữ nhi như ngươi, ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, coi như báo đáp công ta nuôi ngươi đi!”
Thính Vũ lau nước trên mặt, khóc lóc nói: “Nương, con biết sai rồi, nương cho con thêm một cơ hội đi!”
Phụ nhân không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, quay sang nói với những người xung quanh: “Ta đã sớm không nhận nữ nhi này nữa, sau này nó có tới thì cứ trực tiếp đuổi đi!”
Bà ấy nói xong thì xoay người rời đi.
Lý thẩm “phi” một tiếng, dùng sức dập mạnh cửa hông.
Thính Vũ bất lực ngã quỵ xuống đất, ôm đầu gối khóc rống.
Chuyện xảy ra ở cửa sau của Vân phủ nhanh chóng lan truyền khắp nơi, tự nhiên cũng đến tai Thính Phong, Thính Phong lập tức đi nói cho Vân Sơ.
Vân Sơ lắc lắc đầu.
Nàng căn bản chẳng cần ra tay xử lý Thính Vũ, bản tính của Thính Vũ khó dời, sớm muộn gì cũng tự mình hại c.h.ế.t mình.
Sau khi xử lý sổ sách xong xuôi, nàng đứng dậy đi tới bức tường ở phía đông, cánh cửa ở đây đã được tu sửa xong, kích cỡ cổng tò vò cũng rất bình thường, hai bên được trang trí bằng những dây leo đã trổ hoa đầy màu sắc, màu xanh lục của lá cây bao trùm khiến cảnh sắc của nơi đó càng thêm ý vị.
Cánh cửa này thông với viện tử của nàng, bước qua khỏi cánh cửa chính là chủ viện của tòa nhà bên cạnh.
Trên thực tế đó không phải là chủ viện, người bình thường sẽ không lấy một viện tử sát mé tường làm chủ viện, là Bình Tây Vương cho người thông viện tử này với thiên viện của nàng rồi dời thư phòng của hắn tới đây, đây là nơi hắn làm việc, không có sự cho phép của hắn, dù là ai cũng không được đi vào, nói cách khác, ngoài những người hầu hạ thân cận thì không có người nào trong vương phủ biết được nơi này có một cánh cửa.
Vân Sơ vừa bước tới cổng tò vò thì đã nghe thấy âm thanh ở cách vách vang vọng: “... Các ngươi cẩn thận một chút, công văn của Vương gia đều đặt ở đây, giống như ở vương phủ vậy, để ở chỗ này...”
Nàng nhìn qua cổng tò vò, thấy đại quản sự Trình tổng quản đang chỉ huy hạ nhân sắp xếp đồ đạc.
Nàng không khỏi cảm thán, Bình Tây Vương thật đúng là một người thuộc phái hành động, vừa nói dọn là dọn, những người tâm phúc ở vương phủ cũng dọn tới đây.
Trong một khoảnh khắc, cảm xúc của nàng có chút phức tạp.
“Vân tiểu thư.”
Đang nghĩ ngợi thì một thân ảnh cao lớn đã xuất hiện trước mặt nàng.
Là Sở Dực.
Hắn đứng ở mặt còn lại của cổng tò vò, dừng bước mở miệng hỏi: “Ta có tiện qua đó không?”
Vân Sơ nép sang một bên: “Mời Vương gia.”
Sở Dực nhấc chân bước sang. Hắn đi đến trước mặt Vân Sơ, đột nhiên nâng tay đưa một thứ gì đó tới trước mặt nàng: “Lúc nãy ta đi ngang qua cửa hàng điểm tâm ở thành Tây, thấy rất nhiều người xếp hàng mua món này, ta nghĩ Vân tiểu thư hẳn sẽ thích nên tiện thể mua một phần, nàng nếm thử xem.”
Vân Sơ nhận lấy, vừa mở ra đã thấy bên trong chính là lư đả cổn, là chiêu bài đặc sắc nhất của tiệm ăn thành Tây kia.
Nàng quả thật là thích ăn món này, lúc còn ở khuê các, nàng thường xuyên sai nha hoàn đi xếp hàng mua món này cho mình.
Sau này gả chồng, tiệm ăn kia lại xa như vậy, người xếp hàng cũng đông nên dần dần nàng cũng không còn ăn nữa.
Nàng ăn một miếng, vẫn là hương vị trong trí nhớ, không nhịn được ăn miếng thứ hai.
Sở Dực nhẹ nhàng thở ra, cách đây rất lâu hắn từng nghe Vân tướng quân nhắc tới, nói là Vân Sơ thích ăn lư đả cổn.
Trước kia không có cớ gì để mua thức ăn cho nàng, bây giờ lại không cần cố kỵ nhiều như vậy.
Hắn muốn mua thì mua, muốn tặng thì tặng.
Thấy nàng ăn vui vẻ, hắn còn vui hơn cả lúc g.i.ế.c được mười mấy tên thổ phỉ.
“Vương phủ có mời tới một vị đầu bếp đến từ Xuyên Thành, nấu lẩu vô cùng ngon.” Sở Dực mở miệng nói: “Chờ Du ca nhi và Trường Sinh từ hoàng cung trở về, đó là ngày chuyển nhà chính thức, để ta làm chủ mời Vân tiểu thư ăn lẩu một bữa có được không?”
Hai mắt Vân Sơ sáng lên, Xuyên Thành là nơi ra đời của món lẩu, hương vị ở đó chính tông hơn những tiệm ăn ở kinh thành nhiều.
Thật không ngờ Bình Tây Vương cũng là một người yêu thích mỹ thực.
Nàng lộ ra tươi cười: “Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh.”
Sở Dực âm thầm mừng rỡ trong lòng.
Công bộ Lang trung đã nói đa số nữ tử trên đời nếu không cần xử lý việc vặt thì sẽ bắt đầu trở về làm chính mình, mua trang sức, son phấn, thưởng thức mỹ thực, ngắm cảnh đẹp... không có nữ tử nào là không thích mấy thứ này.
Lần trước Tây Vực tiến cống một khối thủy tinh trong vắt như nước, trăm năm khó gặp, hắn thật muốn nghĩ cách làm sao để lấy được thứ đó từ chỗ phụ hoàng...
Hắn đè nén tâm tư, chờ Vân Sơ ăn được kha khá rồi mới nói: “Cô nhi viện ở ngoại ô là Vân tiểu thư làm sao?”
Vân Sơ gật đầu: “Xem như ta làm một số chuyện trong khả năng cho những hài tử không có nơi để về.”
Sở Dực lấy ngân phiếu đã chuẩn bị từ sớm từ trong tay áo ra: “Ở đây là ba mươi ngàn lượng ngân phiếu, xin Vân tiểu thư thay ta làm chút gì đó cho bọn nhỏ.”
Từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã biết nàng là một người thiện lương hiền lành.
Du ca nhi và Trường Sinh nhận hết cực khổ sống đến tuổi này, nàng thật lòng biết ơn trời xanh thương xót nên mới nguyện ý giúp đỡ những hài tử khác.
Hắn cũng thật sự cảm tạ ông trời đã khiến một đêm hoang đường năm năm trước trở thành một câu chuyện tốt đẹp như bây giờ.
“Vậy ta thay bọn nhỏ cảm tạ Vương gia trước.”
Vân Sơ nhận lấy ba mươi ngàn lượng bạc.
Nàng muốn tích đức cho hai hài tử, Sở Dực cũng tích đức cho đôi nhi nữ của bọn họ, Du ca nhi cùng Trường Sinh chắc chắn sẽ mãi bình an khỏe mạnh vui vẻ.
Sáng hôm sau, Vân Sơ vẫn xuất hiện trên phố, khiến càng nhiều người biết tới sự tồn tại của cô nhi viện.
Vì tránh để xảy ra chuyện như hôm qua, Vân Sơ còn cố ý mang theo mấy thị vệ của Vân phủ.
Một buổi sáng đã có ít nhất bốn năm thai phụ đến dò hỏi, nếu bọn họ sinh nữ nhi thì có thể đưa tới cô nhi viện không.
“Chỉ cần là hài tử không được cha nương đón nhận thì đều được đến cô nhi viện, nếu ngày nào đó các ngươi hối hận thì cũng có thể đón hài tử về.” Vân Sơ ôn hòa cười nói: “Nhưng nếu trước khi các ngươi hối hận, hài tử đã được người khác nhận nuôi thì cô nhi viện sẽ bảo mật nơi ở của hài tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.