Sở Dực lập tức cầm một khối bỏ vào trong miệng, trước nay hắn vẫn luôn không thích ăn mấy thứ ngọt ngọt mềm mềm thế này, mà nay hương vị bánh hoa quế tràn ngập trong miệng, vị ngọt từ đầu lưỡi lan tỏa vào tận trong tim, thoải mái khó nói thành lời.
Hắn ăn liền ba miếng rồi mới mở miệng nói: “Vân tiểu thư, còn một chuyện muốn nói rõ với nàng, người thúc đẩy chuyện năm năm trước là Tần Minh Hằng cùng Tạ Cảnh Ngọc, tâm phúc bên cạnh hai người bọn họ đều tham gia vào, lúc này nha hoàn tâm phúc của Tần Minh Hằng đã bị nhốt ở vương phủ, bị người bên cạnh mẫu phi phát hiện, tiếp theo có thể sẽ xuất hiện một số lời đồn đãi liên quan tới nha hoàn này, lúc đó xin Vân tiểu thư đừng coi là thật.”
Vân Sơ không kịp phản ứng: “Lời đồn gì?”
Sở Dực đặt tay lên miệng ho khan: “Có thể sẽ nói ta kim ốc tàng kiều gì đó.”
Vân Sơ mở miệng: “Ta hiểu rồi.”
Thái độ của nàng vô cùng thờ ơ, cứ như mây trắng lửng lơ trên trời, cứ như có xảy ra chuyện gì cũng không thể khiến nàng thay đổi sắc mặt, ngoài chuyện của hài tử.
Sở Dực nháy mắt cảm thấy thất bại.
Hắn mím môi nói: “Nàng không thèm để ý sao?”
Vân Sơ liếc mắt.
Dù hắn có kim ốc tàng kiều thật thì nàng cũng không để ý đâu.
Càng đừng nói chỉ là một tin đồn.
“Vân... Sơ.” Sở Dực mấp máy môi: “Ta tưởng nàng hiểu lòng ta.”
Vân Sơ đột nhiên khựng lại.
Nàng giơ tay giữ lại lọn tóc bị gió thổi bay, che giấu gợn sóng trong lòng.
Tuy nàng chẳng phải người thông minh tuyệt đỉnh nhưng làm một nữ tử, hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể nhận ra cảm xúc của nam tử dành cho mình, đặc biệt là ở khoảng cách gần như vậy.
Nàng thậm chí có thể đoán được việc Ân tần biết đến sự tồn tại của nha hoàn kia là do hắn cố ý lộ ra.
Hắn dùng một nha hoàn để thử điểm mấu chốt của Ân tần và Hoàng Thượng đối với hôn sự của hắn.
Hắn đang lót đường cho tương lai.
“Vương gia, giữa hai ta thật sự không có khả năng.” Vân Sơ bình thản nói: “Hoàng Thượng sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.”
Sở Dực bình tĩnh nhìn nàng, đang muốn mở miệng thì đột nhiên có một âm thanh từ xa vọng tới.
“Sơ nhi.”
Là tiếng của Lâm thị.
Vân Sơ lúc nãy còn đang tỏ vẻ bình tĩnh thì lúc này đã có chút hoảng loạn, nàng ngó trái ngó phải, sau đó bắt lấy cánh tay Sở Dực: “Vương gia trốn vào đây trước đi.”
Sở Dực căn bản không kịp phản ứng thì đã bị Vân Sơ đẩy mạnh vào phòng.
“Sơ nhi, sao con lại đứng ngoài sân?” Lâm thị bước qua ngạch cửa đi vào: “Vừa tắm rửa gội đầu xong là không thể ra gió, cẩn thận sau này bị đau đầu, y phục cũng mặc ít như vậy, sắp vào đông rồi, thật là không biết yêu quý thân thể...”
Vân Sơ bị kéo vào phòng.
Sở Dực ở bên trong biết Vân Sơ cố kỵ, vội vàng xoay người vào nội thất, vừa vào trong đã ngửi được hương vị chỉ thuộc về nữ tử.
“Nương, sao ngài lại tới giờ này?”
Vân Sơ gom lại xiêm y, mắt cứ nhìn về góc phía tây, không nhìn thấy Sở Dực mới yên tâm.
Không phải nàng cố ý giấu nương mà là lúc này trời đã gần sụp tối, nàng và Bình Tây Vương trai đơn gái chiếc đứng trong sân nói chuyện, nương nàng mà nhìn thấy thì sẽ lại suy nghĩ miên man... Vốn là chuyện không thể xảy ra, không cần khiến nương thêm phiền nói.
“Ta tới nói với con ngày mai cùng ta tói một nơi.” Lâm thị cười mở miệng: “Con còn nhớ Chu Nam hầu phu nhân không, lúc con còn nhỏ, bà ấy cũng từng ôm con đó.”
Vân Sơ gật đầu: “Nhớ rõ, là một vị phu nhân gương mặt hiền từ.”
“Chu Nam hầu phu nhân rất giỏi làm mai.” Lâm thị tươi cười xán lạn: “Ngày mai ta đưa con tới gặp bà ấy, nhờ bà ấy...”
Vân Sơ lập tức thay đổi sắc mặt: “Nương, nương lo lắng những chuyện này làm gì?”
Lâm thị nước mắt lưng tròng: “Lúc trước thần y nói thân thể của con không có vấn đề, con có thể có hài tử của mình nhưng lại bị Tạ Cảnh Ngọc chậm trễ... Ta muốn con thành thân một lần nữa, không phải là thấy con thiếu trượng phu mà là muốn con cảm giác được niềm vui và hạnh phúc khi được làm mẫu thân... Sơ nhi, nương vẫn luôn tự trách, trách bản thân không ở bên cạnh con ngày con lâm bồn...” Vân Sơ cầm tay Lâm thị.
Lúc trước gạt nương là vì sợ nương lộ ra manh mối trước mặt Bình Tây Vương. Lúc này hiểu lầm giữa nàng và hắn đã được giải trừ, cho nương biết sự thật cũng không sao.
“Là con không tốt...” Vân Sơ nhẹ giọng nói: “Con phải sớm nói cho nương, đôi nhi nữ của con vẫn còn sống, sống rất tốt, đã hơn bốn tuổi, gần được năm tuổi rồi.”
“Con nói cái gì?” Lâm thị mở to hai mắt: “Sơ nhi, con không phải đang nói mớ đó chứ?”
“Là sự thật.” Vân Sơ cười dịu dàng: “Hài tử thật sự còn sống, mấy ngày nữa là nương có thể gặp bọn nhỏ rồi.”
Lâm thị vô cùng vui mừng: “Thật tốt quá, thật tốt quá, hài tử còn sống! Những năm gần đây cha con vẫn luôn tự trách, ông ấy có thể bảo vệ ngàn vạn bá tánh nhưng lại không bảo vệ được con, đây là chuyện khiến ông ấy tiếc nuối nhất trong đời. Bây giờ bọn nhỏ còn sống, cha con có thể nhẹ lòng rồi! Sơ nhi, mau nói hài tử đang ở đâu, sao lại không ở cùng con?”
“Hài tử...” Vân Sơ dừng một chút: “Cha của bọn nó là Bình Tây Vương.”
Lâm thị che miệng: “Nói cách khác, Du ca nhi và Trường Sinh là huyết mạch của Vân gia, ông trời ơi, khó trách ta vừa gặp hai hài tử kia đã cảm thấy yêu thích vô cùng, chẳng trách Trường Sinh lại giống con như đúc... Hài tử còn sống, thật là không còn chuyện gì tốt hơn! Sơ nhi, bây giờ con đã có hài tử, cần nam nhân để làm gì, sau này ở một mình cũng tốt, cứ như vậy là tốt rồi, chúng ta không đi gặp Chu Nam hầu phu nhân nữa!”
Vân Sơ cười: “Du ca nhi và Trường Sinh còn ở trong cung với Ân tần, hai ngày nữa mới về, nương không cần nóng vội.”
“Ta phải về nói tin tốt này cho tổ phụ của con!” Lâm thị vội vội vàng vàng đứng lên: “Sơ nhi, con cứ bình tĩnh, cả nhà chúng ta sẽ nghĩ cách đoạt lại hài tử!”
Bà ấy nói xong thì lập tức rời đi.
Sau khi bà ấy ra khỏi cửa, Sở Dực mới rời khỏi nội thất.
Đây là lần đầu tiên hắn vào khuê phòng của nữ tử, quanh chóp mũi đều là hơi thở thuộc về Vân Sơ, mũi tùy ý ngửi nhưng mắt lại không dám nhìn loạn.
Cuối cùng cũng chờ được Lâm thị rời đi.
“Khiến Vương gia chịu thiệt rồi.”
Vân Sơ áy náy nhìn hắn.
Vốn dĩ nàng và Bình Tây Vương thanh thanh bạch bạch, bây giờ lại giấu hắn đi như vậy, trông có vẻ như đã làm ra chuyện gì đó thật.
Đột nhiên có chút xấu hổ.
“Vân Sơ.” Sở Dực mở miệng gọi tên nàng: “Nếu, ta là nói nếu, Hoàng Thượng cho phép ta cưới nàng làm vương phi, nàng có đồng ý không?”
Vân Sơ không do dự lắc đầu: “Xin lỗi Vương gia, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tái giá.”
Đáp án này cũng nằm trong dự kiến của Sở Dực, hắn thất thần một hồi rồi nói tiếp: “Vì hài tử cũng không muốn sao?”
“Nếu là vì hài tử...” Vân Sơ dừng một chút: “Vì hài tử, chuyện gì ta cũng đồng ý.”
Sở Dực nhìn nàng thật lâu: “Được, ta hiểu rồi.”
Hắn động tình.
Nhưng nàng vô tình.
Cho dù hắn có cưới được nàng thì nàng cũng chỉ gả vì bọn nhỏ.
Hắn sẽ không ép uổng nàng.
Sẽ có một ngày, nàng cam tâm tình nguyện gả cho hắn chứ không phải vì một nguyên nhân nào khác.
“Sắc trời không còn sớm, ta cáo từ trước.”
Sở Dực mang theo bánh hoa quế đã lạnh bước qua ngạch cửa.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.
Sở Dực cưỡi ngựa tới cửa cung, một đường tới thẳng Ngự Thư Phòng.
“Nghịch tử, ngươi còn dám tới!”
Hoàng đế tức giận thổi râu trừng mắt, đôi mắt như tóe lửa nhìn về phía Sở Dực.
Sở Dực vén áo bào quỳ xuống: “Nhi thần làm chuyện đại nghịch bất đạo, xin phụ hoàng giáng tội!”
“Ngươi còn biết là chuyện đại nghịch bất đạo!” Hoàng đế ném vỡ cái ly: “Thái Hậu đã từng tuổi này, bị ngươi chọc giận đến ngã bệnh, ngươi phải chịu tội gì!”