Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 270:




Sở Dực mất tự nhiên nghiêng người.
Sao hắn lại luôn bị phạt đánh vậy, không phải ăn đại bản thì là ăn bạt tai.
Thật sự có hơi mất mặt.
Vân Sơ ra hiệu cho Thính Tuyết. Thính Tuyết nhanh chóng mang một lọ thuốc mỡ tới.
“Vương gia có thể bôi thuốc mỡ này.” Vân Sơ đưa qua: “Chừng hai ngày là không còn dấu vết.”
Thật ra Sở Dực đã bôi thuốc ở chỗ Ân tần rồi, nhưng hắn cũng không ngại lấy thêm một lọ: “Đa tạ Vân tiểu thư.”
Hắn cẩn thận cất lọ thuốc mở, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay.
Trình Tự lập tức xuất hiện, trong tay còn ôm một con chó, lập tức bước qua cổng tò vò đi tới trước mặt Vân Sơ.
Hắn vừa mới bước qua thì đã thấy có gì không đúng, lập tức lui về, tiếp tục đứng sau Sở Dực, khụ khụ nói: “Vương gia có lệnh, không được Vân tiểu thư cho phép, người của vương phủ không được bước qua khỏi chỗ này.”
Vân Sơ: “...”
Chẳng trách nam nhân này cứ đứng ở bên đó nói chuyện với nàng.
Trông cứ quái quái.
Nàng nghiêng người: “Vương gia, mời.”
Lúc này Sở Dực mới gật đầu bước qua cổng tò vò.
Rõ ràng cùng một mảnh đất, chung một bầu trời, cũng cách Vân Sơ cùng một khoảng cách nhưng sau khi bước qua cánh cổng này, tâm tình cũng hoàn toàn thay đổi.
Ánh mắt Vân Sơ nhìn về phía con ch.ó trong lòng Trình Tự.
Nàng thấy chú chó này có chút quen mắt.
“Có phải rất giống con ch.ó nàng gặp lúc nhỏ không?” Sở Dực mở miệng nói: “Con chó đó dùng một hình thức khác quay lại bên cạnh nàng.”
Đây là một chú chó con, nhỏ nhắn tròn tròn, lông xù xù, đang dụi vào lòng Trình Tự.
Vân Sơ duỗi tay, chó nhỏ ngửi ngửi tay nàng, có lẽ là vì nàng vừa đút điểm tâm cho Trường Sinh nên trên tay còn lưu lại hương vị, chó nhỏ thè lưỡi l.i.ế.m liếm tay nàng.
Nàng thuận thế ôm lấy chó con: “Đa tạ Vương gia.”
Chú chó được nàng cứu khi nhỏ cuối cùng vẫn c.h.ế.t trước mặt nàng, cũng là một sự tiếc nuối nho nhỏ.
Mà bây giờ lại có người nguyện ý bù đắp sự nuối tiếc nhỏ bé đó.
Sở Dực bình tĩnh nhìn nàng: “Vân tiểu thư đặt cho nó một cái tên đi?”
“Gọi là gì nhỉ?” Vân Sơ sờ đầu chó nhỏ: “Vương gia thấy sao?”
Lúc này, Sở Dực sinh ra một loại ảo giác, giống như bọn họ đang đặt tên cho hài tử của mình vậy.
“Đỉnh đầu của nó có một nhúm lông trắng, gọi alf Tuyết Lang được không?” Sở Dực suy tư một lúc rồi nói: “Hy vọng sau này nó có thể trở thành một chú chó dũng mãnh như só.”
“Vậy gọi là Tuyết Lang đi.” Vân Sơ nhoẻn miệng cười: “Trường Sinh chắc chắn sẽ thích Tuyết Lang.”
Nhắc tới Trường Sinh, Sở Dực mở miệng: “Bây giờ cứ mỗi nửa tháng là Trường Sinh phải châm cứu một lần, chiều nay phải đến thôn trang suối nước nóng châm cứu.”
Vân Sơ lại cảm thấy đau lòng.
Nhưng nàng biết Trường Sinh cần phải trải qua quá trình này.
Nàng gật đầu: “Ta đưa Trường Sinh đi.”
“Ta đi cùng nàng.” Sở Dực dừng một chút rồi nói: “Tất lang trung nói châm khoảng ba tháng nữa là kết thúc trị liệu, không cần lo lắng.”
Dùng cơm trưa xong, Vân Sơ cùng Sở Dực đưa hai đứa nhỏ đến thôn trang suối nước nóng ở ngoại ô.
Xe ngựa đi qua con phố náo nhiệt nhất kinh thành, Sở Hoằng Du không nhịn được vén mành xe nhìn ra ngoài: “Oa, thật náo nhiệt, thật muốn xuống xe chơi, nương, chờ muội muội châm cứu xong, lúc trở về chúng ta có thể dạo phố không?”
Vân Sơ ôn nhu đồng ý: “Được.”
Tầm mắt nàng nhìn ra phía bên ngoài, đột nhiên sửng sốt một hồi.
Nàng nhìn thấy Thính Vũ.
Từ khi rời khỏi Tạ gia, ngoài việc lâu lâu nghe Cam Lai tới bẩm báo tình hình của Tạ Thế An thì nàng cũng chẳng thèm quan tâm tới người nào khác ở Tạ gia.
Nàng thấy Thính Vũ ăn mặc hoàn toàn khác xưa, hình như bộ xiêm y màu hồng phấn nàng ta đã mặc khi mới trở thành Vũ di nương, đó hẳn là bộ xiêm y quý giá nhất của Thính Vũ.
Tạ gia đã nghèo túng như vậy, Thính Vũ ăn mặc như thế để làm gì?
Vân Sơ ghi nhớ chuyện này, sau này sẽ hỏi thăm Cam Lai. Xe ngựa chạy một mạch tới thôn trang suối nước nóng.
Hiện giờ đã bắt đầu vào đông, thời tiết dần dần trở lạnh, càng ngày càng có nhiều quý nhân tới ngâm suối nước nóng, rất nhiều xe ngựa đỗ trước cửa thôn trang.
Vân Sơ dắt hai đứa nhỏ xuống ngựa, Sở Dực đi theo phía sau, vẫn duy trì một khoảng cách.
Vừa muốn bước vào cửa thì lại thấy Trình Tự giục ngựa chạy đến: “Vương gia, thổ phỉ đào tẩu nửa tháng trước xuất hiện ở ngoại ô...”
Đôi mắt ưng của Sở Dực trở nên lạnh lẽo: “Đang cần gã thì gã đã tìm tới rồi.”
Sau khi hắn tiếp quản Vân gia quân thì đã nộp lại tám ngàn tinh binh diệt phỉ, đây là thời điểm để thu lại tám ngàn tinh binh khiến người ta thèm nhỏ dãi kia.
Nếu đã quyết định leo lên vị trí tối cao...
“Bổn vương tự mình đi gặp phỉ vương.”
Sở Dực ra hiệu nói với Vân Sơ.
Vân Sơ biết, một khi có phỉ xuất hiện thì sẽ có bá tánh chịu khổ, không thể trì hoãn dù chỉ nửa khắc.
Nàng cho hắn một ánh mắt trấn an.
Sở Dực xoay người lên ngựa: “Ở chỗ nào, lập tức đưa bổn vương đến đó!”
Trình Tự kinh hãi: “Vương gia, bên cạnh phỉ vương là mười tám phỉ tướng hung hãn, phải hồi kinh xin Hoàng Thượng cho phép Vương gia mang binh...”
“Chỉ ngươi với ta là đủ rồi.”
Ngựa của Sở Dực nhanh chóng chạy như bay.
Trình Tự chỉ đành đuổi theo.
Trong lòng hắn run lên.
Đó là hãn phỉ Dương Hà Đông nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, một đám nông dân tập kết thành một đội quân ngàn người lại bị Dương Hà Đông chỉ huy mười tám hãn tướng diệt sạch, m.á.u chảy thành sông.
Hắn và Vương gia chỉ có hai mạng, đây không phải là đi tặng đầu người sao?
Nếu có phủ binh của vương phủ thì tốt rồi, đáng tiếc, Vương gia dọn đi rồi, cũng trả phủ binh về hoàng cung.
Sao Vương gia lại không tiễn hắn đi luôn...
Trình Tự âm thầm phỉ nhổ chính mình, giữa Vương gia và mạng của mình, hắn lại chọn giữ mạng, thật là đáng xấu hổ!
“Vương gia, chờ thuộc hạ!”
Trình Tự húc vào bụng ngựa, nhanh chóng theo sau.
Vân Sơ nhìn Sở Dực ngồi trên hãn huyết bảo mã, lưng thẳng như sống núi, tiếng vó ngựa lộc cộc vang vọng khắp chân trời, hắn như một tia chớp biến mất trong cơn gió cuối thu đầu đông hiu quạnh.
Sở Hoằng Du nắm chặt nắm tay: “Con cũng muốn trở nên lợi hại giống phụ vương!”
Vân Sơ ôn nhu cười nói: “Vậy con phải chăm chỉ đọc sách, chăm chỉ tập võ, sau này mới có thể giống phụ vương con, bảo hộ lê dân bá tánh.”
Mẫu tử ba người tay trong tay đi vào thôn trang.
Vừa đi tới cửa thì Thính Sương cùng Cửu Nhi đã ra nghênh đón.
Hiện giờ Thính Sương đã trang điểm theo kiểu phụ nhân chuẩn mực, nói chuyện hành sự càng thêm trầm ổn, hoàn toàn đảm đương nổi chức vị cô cô chưởng sự của một thôn trang to như vậy.
Cửu Nhi đứng bên cạnh nàng ấy cũng đã không còn giống như trước, tiểu cô nương ốm yếu gầy nhom khi trước lúc này đã nhiều thêm mấy lạng thịt, thoạt nhìn vui vẻ hơn rất nhiều.
“Bái kiến tiểu thư.”
Thính Sương cùng Cửu Nhi đồng thời thỉnh an.
“Tiểu thư, bể tắm nóng đã chuẩn bị xong, Tất lang trung cũng vừa đến, không cần gấp gáp.”
Vân Sơ dắt tay hai đứa nhỏ đi vào trong.
Lúc đến cửa tiểu viện thì lại nghe thấy một âm thanh vang lên.
“Đây không phải Tạ phu nhân sao?”
“Sao lại là Tạ phu nhân chứ, đã sớm tang phu thành quả phụ, sau đó bị Tạ gia đuổi đi, hiện giờ chỉ là góa phụ bị bỏ rơi?”
“Đã bị Tạ gia đuổi ra khỏi cửa mà còn tiếp tục qua lại với thứ tử thứ nữ Tạ gia sao?”
Mấy phụ nhân trang điểm tỉ mỉ bước ra.
Bọn họ đánh giá Vân Sơ, sau đó lại quét mắt về phía hai đứa nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.