Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

Chương 271:




Sở Trường Sinh sợ người, chui vào lòng Vân Sơ.
Sở Hoằng Du nhíu mày nhìn phụ nhân đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt nhỏ căng chặt, bộ dáng như muốn xông lên tới nên.
Vân Sơ dắt tay Sở Hoằng Du, che chắn tiểu gia hỏa sau lưng mình.
Hôm nay ra cửa có Sở Dực đi cùng nên bọn họ không mang theo ma ma thị vệ, bên cạnh hai đứa nhỏ chỉ có một mình A Mao.
Đám nữ nhân này không nhìn ra thân phận của hai đứa nhỏ không tầm thường.
“Vân gia bây giờ đã thành ra như vậy, Vân tiểu thư còn có tâm tư đưa hài tử đi ngâm suối nước nóng sao?” Phụ nhân dẫn đầu dùng khăn che môi cười nói: “Không thể không nói Vân tiểu thư thật là một đích mẫu tốt, chẳng trách ai cũng nói ngươi là tấm gương cho các quý nữ.”
Vân Sơ cũng nhận ra người đang nói chuyện này là ai.
Khi đó, Vân Sơ là đại tiểu thư phủ Nhất phẩm tướng quân, nàng ta chỉ là nữ nhi nhà Tứ phẩm, nàng ta nhiều lần nịnh bợ Vân Sơ nhưng đều bị Vân Sơ làm lơ.
Sau này Vân Sơ gả vào Tạ gia, nàng ta lại thành Trâu phu nhân nhà Tam phẩm, nàng ta còn trốn trong phòng cười ba ngày ba đêm.
Hiện giờ Vân gia bị chỉ chứng thông đồng với địch bán nước, tòa thành đã sắp đổ.
Vân Sơ không còn bất kỳ chỗ dựa nào nữa.
Cuối cùng nàng ta đã có thể đứng thẳng lưng trước mặt Vân Sơ.
Vân Sơ cong môi: “Thiếu chút nữa đã không nhận ra, thì ra là Trâu phu nhân, nhiều năm như vậy, Trâu phu nhân còn chưa đi xem đại phu sao?”
Trâu phu nhân nhíu mày: “Xem đại phu gì?”
“Trâu phu nhân nói ra lời nào cũng hôi hám, chẳng lẽ không có ai nói với Trâu phu nhân sao?” Vân Sơ thở dài: “Bệnh này không thể kéo dài, Trâu phu nhân đi khám đại phu sớm đi.”
Nàng nói xong thì dắt tay hài tử rời đi.
Một lúc sau Trâu phu nhân mới kịp phản ứng: “Nàng, nàng nói ta bị hôi miệng...”
Nàng ta nhìn sang thì thấy mấy phụ nhân có quan hệ không tồi với mình đang đưa tay che mũi, gương mặt lộ ra thái độ vô cùng ghét bỏ.
Trâu phu nhân tức muốn nổ phổi.
Vân Sơ đưa hài tử tới viện tử thuộc về bọn họ, lúc này mới mở miệng nói: “Thính Sương, sau này mỗi mười lăm và mùng một hàng tháng, nơi này sẽ không tiếp bất kỳ vị khách nào.”
Hôm nay là nàng sơ sót, để hai đứa nhỏ gặp phải chuyện không vui như vậy.
Trường Sinh cũng đã bình tĩnh lại, thay xiêm y cùng Du ca nhi chơi đùa dưới bể tắm nóng.
Nhưng vừa thấy Tất lang trung vừa xuất hiện, tiểu cô nương bị dọa cho trắng mặt, quay đầu vùi vào lòng Vân Sơ, run lên bần bật.
Tất lang trung cười khổ: “Tiểu quận chúa, lão phu cũng không phải hồng thủy mãnh thú, châm thêm năm sáu lần nữa là bệnh của quận chúa sẽ tốt lên, đừng sợ...”
Vân Sơ nhẹ giọng dỗ dành: “Trường Sinh, ngoan, mẫu thân sẽ ở kế bên con, không cần sợ hãi.”
Sở Hoằng Du nắm tay nhỏ của muội muội: “Ca ca cũng ở bên cạnh muội, chớ sợ chớ sợ...”
Tiểu cô nương cố gắng ngừng run rẩy, bò ra khỏi n.g.ự.c Vân Sơ, hít một hơi, chậm rãi mở miệng nói: “Nương, ca ca, con, con một mình... được!”
Chỉ một câu nhưng phải nói hồi lâu mới hoàn chỉnh được.
Con bé vừa nói vừa đi tới một vị trí cố định ở trong bể, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vân Sơ muốn đi qua đó nhưng tiểu cô nương lại kiên định lắc đầu.
Nhìn thân thể nho nhỏ cô đơn ngồi trong bể tắm nóng, tim Vân Sơ như bị một bàn tay to bóp nghẹt, rất đau đớn.
“Trường Sinh, muội giỏi quá.” Sở Hoằng Du giơ ngón tay cái lên: “Ca ca tin một mình muội vẫn có thể làm được.”
Thật ra Vân Sơ cũng muốn ở cùng con bé nhưng hiếm khi tiểu cô nương kiên cường được một lần, nàng không muốn phá vỡ sự cố gắng của hài tử, nàng cố gắng tươi cười: “Trường Sinh, mẫu thân ở đây, không cần sợ hãi.”
Tất lang trung thoáng nhìn Vân Sơ.
Lần trước châm cứu, tiểu thế tử còn gọi nữ tử này là Vân di, bây giờ lại gọi là mẫu thân.
Xem ra vương phủ sắp có chuyện tốt rồi.
Vân Sơ ngồi bên cạnh bể tắm nóng trông chừng con bé. Tiểu cô nương bị châm hai châm vào chân đã bắt đầu đau không chịu nổi, gương mặt nhỏ trắng bệch.
Vân Sơ sao còn nhịn được nữa, lập tức bước xuống bể tắm, nhẹ nhàng ôm hài tử vào lòng, dịu dàng ngâm nga mấy câu hát.
Từng chiếc kim lần lượt châm vào vai tiểu cô nương, cả trên đầu cũng phải châm kim, châm khoảng nửa canh giờ mới được rút ra.
Lúc này, hài tử toàn thân vô lực, hôn mê gục vào lòng Vân Sơ.
“Làm phiền Tất lang trung.”
Vân Sơ ôm tiểu cô nương đi ra khỏi bể tắm nóng.
Thính Sương cùng Thính Tuyết lập tức tiến lên, một người dùng chăn bọc lấy Vân Sơ, một người quấn chăn cho tiểu quận chúa, vội vàng tiến vào nội thất.
Nàng lau người cho tiểu cô nương, thay xiêm y sạch sẽ rồi đặt con bé lên giường, lúc này hơi thở của tiểu cô nương mới dần dần vững vàng, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Vân Sơ bận rộn đến mức cả người toát đầy mồ hôi nên cũng đi tắm rửa thay xiêm y.
Chờ xong xuôi mọi chuyện thì mới phát hiện không thấy Du ca nhi đâu.
Đang muốn hỏi thì lại thấy A Mao cầm một bình sứ đi vào: “Vân tiểu thư, đây là bươm bướm thế tử bắt cho quận chúa.”
Thính Tuyết ngạc nhiên nói: “Đã vào đông rồi mà còn có bướm sao?”
“Còn không phải sao?” A Mao mở nắp: “Có thể là suối nước nóng quá ấm áp nên bướm mới bay tới thôn trang này, bên kia còn rất nhiều bướm, thế tử nói nhất định phải bắt con bướm to nhất cho Vân tiểu thư.”
Nắp vừa mở thì con bướm kia lập tức muốn bay ra, A Mao vội vàng đậy nắp lại.
Vân Sơ đứng lên: “Nó bắt bướm ở đâu?”
A Mao buông bình sứ: “Thuộc hạ đưa Vân tiểu thư tới đó.”
Vân Sơ theo A Mao ra ngoài.
Hai người tới một viện tử trồng đầy hoa hoa thảo thảo, quả thật là có rất nhiều bươm bướm bay tới bay lui.
“Ủa, lúc nãy thế tử ở đây mà, người đâu, đi đâu mất rồi?”
A Mao tìm khắp một vòng mà cũng không tìm được người, khuôn mặt nhỏ đã lộ vẻ khẩn trương.
Vân Sơ bình tĩnh dặn dò: “Đi tìm Trình trang chủ, trước tiên phải phong tỏa các ngõ ra vào đã.”
Chỉ cần Du ca nhi còn ở trong thôn trang thì không sao.
Chỉ sợ nó không cẩn thận chạy ra ngoài, rơi vào tay bọn thổ phỉ.
Vân Sơ cho nha hoàn đi tìm người, nàng biết Du ca nhi là một hài tử có chừng mực, thằng bé chắc chắn sẽ không chạy loạn, e là bị lạc đường rồi.
“Vân tiểu thư đang tìm cái gì vậy?”
Trước mắt nàng đột nhiên nhiều thêm một người, chính là vị Trâu phu nhân kia.
Vân Sơ nheo mắt: “Trâu phu nhân cảm thấy ta đang tìm cái gì?”
“Vân tiểu thư là hiền thê lương mẫu có tiếng ở kinh thành, ra cửa đi ngâm suối nước nóng cũng mang theo hài tử, bây giờ lại ở đây một mình, hẳn là không tìm được hài tử nhỉ?” Trâu phu nhân tươi cười: “Vân tiểu thư cần bọn ta tìm giúp không?”
Đám phu nhân còn lại cũng cười rộ lên.
Bốn năm người bọn họ thường xuyên tụ tập xã giao, hôm nay làm tiệc ngắm hoa, ngày mai đi ngâm suối nước nóng, cuộc sống bình đạm như nước.
Nhìn thấy người trước giờ đều trên cơ mình bây giờ chật vật như thế, trong lòng bọn họ đều thấy hả hê.
Ánh mắt Vân Sơ trầm xuống, cất bước đi vào trong viện.
“Đứng lại!” Trâu phu nhân lạnh lùng nói: “Ta đã bao viện tử này ba ngày, không được ta mời, e là Vân tiểu thư không tiện vào đâu.”
Nàng ta vừa dứt lời thì đã có hai nha hoàn bước lên cản đường Vân Sơ.
Thu Đồng bước lên, mỗi tay xách một nha hoàn ném vào bụi hoa ven đường.
Trâu phu nhân sợ hãi kêu lên: “Vân Sơ, ngươi điên rồi, ngươi dám đụng đến người của ta, ai cho ngươi lá gan đó!”
Đang nói thì Trình trang chủ đã vội vàng đưa người tới nơi.
Trâu phu nhân lập tức nói: “Trình trang chủ, viện này đã được ta bao, hiện giờ có người muốn tự tiện xông vào, Trình trang chủ xem phải xử lý thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.